anh say roi

anh say roi
a dzo wa'''''''''

xem tui na````````````````

xem tui na````````````````
du`ng ca~n tui nhaaaaaaaaaaa

a nho' e nhiu`````````` la'm

a nho' e nhiu`````````` la'm
con````````````` e thi``````````` ko? kaaaaaaaaaaaaaaaaa

e ve` nhaaaaa aaaaaaaaaaa

e ve` nhaaaaa aaaaaaaaaaa
nho''''''' e nhiu`````````` lam'''''

ca~ nha```````` 12a4 na`````````````

ca~ nha```````` 12a4 na`````````````
zui lam ha

e iuuuuuuuuuu aaaaaaaaaaa

e iuuuuuuuuuu aaaaaaaaaaa
de~ a xi nghi~ lai kkkkkkaaaaaaaaaaaaa

hanh phu'c wa' ha~~~~~~~~```

hanh phu'c wa' ha~~~~~~~~```
anh cu`ng zay

ko noi ne^n lo*`j luo^n

ko noi ne^n lo*`j luo^n
cuoi`````````` mi~m chi nua~ kia```````````

nho ''''''' wa '''''''''''''

nho ''''''' wa '''''''''''''
cuoi```````````` kia`````````````````

la`m duye^n kiaaa

la`m duye^n kiaaa
nhi nhanh wa//////////

troiiiiiiiii oiiiiiiiiiii

troiiiiiiiii oiiiiiiiiiii
cu*/u em voi*/j

ko cho co^ ve^` luo^n

ko cho co^ ve^` luo^n
luu luye^'n wa///////////

chi bik cuoi` thoi

chi bik cuoi` thoi
cay meeee ki~ nie^.m

co^ chu nhiem cua tui na```````````

co^ chu nhiem cua tui na```````````
nho' co^ wa

mac/////// co~ wa////////////////

mac/////// co~ wa////////////////
troi````````````````

ta`n cuoc choiiiiiiiiiiiiiii

ta`n cuoc choiiiiiiiiiiiiiii
sao mau zay!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

xem em na``````

xem em na``````
can............ ly nha

ko say ko ve````````````

ko say ko ve````````````
123 zooooooooooooooooo

tu lam` da///////////ng ki`````a

tu lam` da///////////ng ki`````a
waoooooooooooooo.............

hanh phuc wa/////////

hanh phuc wa/////////
cuoi` nua~ ki```````````a

mot vong trai dat

mot vong trai dat
lang mang wa////

hot girl 12a4

hot girl 12a4
xinh xinh thuong thuong

VIETNAM IDOL

VIETNAM IDOL
cool boy ko?

cao gheeeeeeeeee

cao gheeeeeeeeee
sok waaaaaaaaa............

ongtrum

ongtrum
coi chu`ng te' huuuuuuuuuuuuuu

first love

first love

sok boy

sok boy

wellcome Núi Bà Đen

wellcome Núi Bà Đen
we huong minh do.......!!!!!!!!!!!

Wonder Girls

Wonder Girls














Pé Dương Chi -- Sn 91 -- chuyên Nguyễn Huệ - ảnh mộc ná

Pé Dương Chi -- Sn 91 -- chuyên Nguyễn Huệ - ảnh mộc ná

Ai đây nhỉ , sao mà xinh như con gái Hàn Quốc thế này ^^ !

Ai đây nhỉ , sao mà xinh như con gái Hàn Quốc thế này ^^ !














FRIENDSHIPS

FRIENDSHIPS

I LOV3 MU

I LOV3 MU

Happy Valentine’s Day!

Happy Valentine’s Day!

hot girl

hot girl
NgHiE^n nU*o*/C NgHjE^n tHA`nH

hot%&vip

hot%&vip
lam duyen nua~ kia!!!!!!!!!!!

xinhxinh

xinhxinh
waooooooo... nhin vip wa

Nu.Ho^N bA^/t NgO*`

Nu.Ho^N bA^/t NgO*`
uoc j mjh la anh ay!

•*¤*•,.• ¤*•,¸.¸, •*¤*•,¸.MERRY CHIRSTMAS,•*¤*•,¸.¸,•*

•*¤*•,.• ¤*•,¸.¸, •*¤*•,¸.MERRY CHIRSTMAS,•*¤*•,¸.¸,•*

♥¯╬-¤¨†™•Θ↔§ (¯` —»~dE^m TrA

♥¯╬-¤¨†™•Θ↔§ (¯` —»~dE^m TrA

†† †††..... ™¶«µßµm™ ............ OnlyLove ™Þ붬ëö™..........††† ††

†† †††..... ™¶«µßµm™ ............ OnlyLove ™Þ붬ëö™..........††† ††
Laa~Ng Ma.Ng KO!!!!

ChJ. A^/y XjNh wA/

ChJ. A^/y XjNh wA/
XjNh Wa/ B`a CoN o*j

Pe' XINH

Pe' XINH
xinh che/m nguoi

Le^. Ro*J

Le^. Ro*J
Jang hồ hiểm ác anh ko sợ

~Da.j Ca ThO*`j @

~Da.j Ca ThO*`j @
nHo~ Ma` SoK Wa<_>

la^y/ thix de` nguoi`

la^y/ thix de` nguoi`
sock wa~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

da<~ng ca^p' PRO

da<~ng ca^p' PRO
vip

khieu dam wa ?

khieu dam wa ?
xau ho wa diiiiiii

con nha ai ma xjnh the?

con nha ai ma xjnh the?
waoooo>...............<

ThU* pHa'P

ThU* pHa'P

Winter nights

Winter nights

uoc j minh la anh ay

uoc j minh la anh ay
dep doi ko ?

jong minh wa di

jong minh wa di
coa' bik ai ko ?

Bảo Linh xinh đẹp nè - tặng cả nhà ảnh mới xem cho đỡ lạnh

Bảo Linh xinh đẹp nè - tặng cả nhà ảnh mới xem cho đỡ lạnh
xjnh chet nguoi`

Sweet kiss --- nụ hôn ngọt ngào ..... !

Thứ Năm, 18 tháng 12, 2008

Cry On My Shoulder

If the hero never comes to you
If you need someone you're feeling blue
If you're away from love and you're alone
If you call your friends and nobody's home
You can run away but you can't hide
Through a storm and through a lonely night
Then I show you there's destiny
The best things in life
They're free

Chorus:

But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone who cares for you
If you're feeling sad your heart gets colder
Yes I show you what real love can do

If your sky is grey oh let me know
There's a place in heaven where we'll go
If heaven is a million years away
Oh just call me and I make your day
When the nights are getting cold and blue
When the days are getting hard for you
I will always stay here by your side
I promise you I'll never hide

Repeat chorus

What real love can do
What love can do
What real love can do
What love can do
What real love can do
What love can do

Thứ Ba, 16 tháng 12, 2008

LOVE????????????????????

Khi người yêu nói với bạn rằng: "Anh không còn tin em nữa " hoặc: " Em đã làm mất lòng tin của anh", điều đó có nghĩa là người yêu đang thất vọng về bạn và tình yêu của các bạn đang bị giảm sút nghiêm trọng. Tình yêu mà không có lòng tin thì tức là nó đang đứng trước một thảm họa. Có khi nào dù chỉ là vô tình, bạn đã làm mất đi niềm tin ấy? Bạn thử kiểm tra xem mình có phạm phải những sai lầm dưới đây không?

1)Không trung thực

Bạn thường nói dối và che dấu người yêu về những điều không hay đã xảy ra trong quá khứ của mình? Thực ra bạn không yêu anh ấy lắm, nhưng thích "yêu nhiều để chọn một" ? Bạn yêu anh ấy, nhưng vẫn thích đi chơi với người con trai khác và giấu anh ấy điều đó? Bạn là người đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ? Bạn không yêu, nhưng lại muốn lợi dụng anh ấy để xin việc, hoặc để dựa dẫm trong một thời gian khiến anh ấy nghĩ bạn chỉ yêu vì tiền? v.v... Nếu có những biểu hiện đó thì bạn là người rất dễ làm mất niềm tin ở người khác, và đó chính là nguyên nhân khiến bạn không bao giờ được yêu chân thành cả.

2)Thiếu tự tin

Nếu bạn luôn nghĩ rằng mình là người không xứng đáng, hoặc lo sợ người yêu sẽ bỏ rơi mình vì mình kém cỏi, thì ắt điều đó sẽ xảy ra với bạn đấy. Vì thiếu tự tin, bạn trở nên hoài nghi, ghen tuông, nhỏ nhen đến mức làm cho người yêu phải thất vọng, mệt mỏi về bạn, anh ấy sẽ cảm thấy chán nản và muốn thoát khỏi bạn.

3)Lối sống thiếu nghiêm túc

Dù là nam hay nữ cũng đều mong muốn tìm được một người bạn đời chung thủy. Vì thế, một lối sống hời hợt, dễ dãi, buông thả, vui đâu chầu đó dễ bị đánh giá là thiếu nghiêm túc. Một cô gái "hiến dâng" cho người yêu một cách quá dễ dàng sẽ không làm cho anh ta vui thích. Anh ta sẽ nghĩ: Cô ấy dễ với mình thế thì cũng có thể dễ với người khác, làm sao có thể tin được là cô ta sẽ chung thủy với mình? Cho dù đã cưới nhau thì anh ta vẫn có cảm giác "cả khi chắp cánh liền cành, thì lòng rẻ rúng đã dành một bên".

4)Bị quá khứ ám ảnh

Bạn đừng cho rằng, kỷ niệm là những thứ "vô hại". Nó cũng có thể là một nguyên nhân làm cho người yêu của bạn mất lòng tin đấy. Anh ta có thể tự hỏi: "Nếu không còn yêu nữa, tại sao cô ấy vẫn thường xuyên nhắc đến anh ta, lại còn lưu giữ ảnh và những bức thư tình của anh ta nữa chứ? Cô ấy yêu mình thật hay chỉ để lấp chỗ trống?". Nếu có những kỷ niệm, bạn hãy cất giữ nó cho riêng mình.
Ðể tình yêu mãi mãi bền vững, bạn phải tạo cho nó niềm tin bằng trái tim trung thực, lối sống nghiêm túc thủy chung, và trước hết là lòng tự tin vào chính mình.

Ti`Nh yE^u ChU*a No/j

ẤY biết không ?

...Không biết bao nhiêu lần TỚ nhìn lên bầu trời đầy sao kia để ước nguyện .........
TỚ ước rằng chúng ta sẽ luôn mãi ở bên nhau ......
TỚ ước rằng TỚ sẽ mãi là người lau những giọt nước mắt lăn trên má của ẤY , sẽ luôn là người để Ấy chia sẻ niềm vui nỗi buồn ......
Và ẤY ơi,điều ước quan trọng nhất là gì ẤY có biết ?
" TỚ ước rằng ẤY sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian để TỚ được là người hạnh phúc thứ hai sau ẤY !"

...... ẤY ơi ! .....

Giá như những lúc ngồi cùng ấy thời gian cứ kéo dài mãi .
Giá như TỚ có thể bước vào tâm hồn ẤY .
Giá như TỚ có thể ghi nhớ một cách rõ ràng hình ảnh ẤY trong tâm trí.
Giá như TỚ có thể mơ về ẤY hằng đêm .
Giá như TỚ biết ẤY nghĩ gì về TỚ ...
Giá như mà có ẤY ở đây !

Giá như ẤY là con mắt phải, còn TỚ là con mắt trái thì mình sẽ mãi ở bên, chẳng có con mắt thứ 3 nào cả .
Giá như thế gian là một buổi hoàng hôn, ẤY là mặt trời và TỚ là biển rộng .
Giá như TỚ chẳng bao giờ phải hoài nghi về câu chuyện cổ tích, hoàng tử lấy vợ, công chúa lấy chồng, sẽ chỉ có những đứa trẻ thôi, dắt tay nhau qua cánh đồng cỏ nội .
Giá như chúng ta hiểu nhiều hơn những điều chúng ta biết, rằng mọi dòng sông đều đổ về một biển nhưng không phải sông nào cũng sâu, cạn như nhau .

Và ẤY ơi ! Giá mà TỚ có thể biến mọi cảm xúc thành lời, giá mà TỚ có thể gửi những yêu thương vào gió .
Giá như thương yêu không bao giờ phải là ngọn cỏ để vô tình bị dẫm nát dưới chân qua .
Giá như thế gian chỉ có một ngôi nhà, để chúng ta có chung ô cửa sổ, chung cửa đi, và chung một mái nhà .

Giá như mà ẤY biết, có những điều giản đơn chẳng thể nói thành lời .
Giá như mà tớ chẳng bao giờ phải ngần ngại mỗi khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, không phải đắn đo điều gì đó vô tình .
Giá như tớ hiểu được điều giản đơn sau những tiếng thở dài, sau ánh mắt, nụ cười, sau cái nhìn xa xôi, sau những nét trầm tư trên gương mặt ấy .

Và mỗi khi nghĩ về TỚ ...

Giá như ẤY đừng bao giờ nghĩ rằng thi sĩ biết làm thơ .... bởi vì thế mà họ mơ rất giỏi ....
Giá như ẤY đừng bao giờ nghĩ rằng nhà văn biết viết truyện .... bởi vì thế mà họ bịa rất tài ...
TỚ có thể là thi sĩ, là nhà văn hay một người viết kịch, TỚ có thể tô màu lên những điều nhợt nhạt của cuộc sống, nhưng dường như trái tim tớ lại là điều mà chẳng bao giờ TỚ có thể viết hết thành lời !
Đơn giản vậy thôi ... !

TỚ YÊU ẤY ! ...
.... và giá như có một sự đọc ngược lại để đừng bao giờ có một dấu "chấm" sau tất cả những điều được viết ra từ những nỗi niềm vô hạn !

TỚ ... !

Mu*A tRoNg kY~ NjE^.m

Mưa!
Mưa to quá! Nhưng cơn mưa chiều nay đã khác với cơn mưa chiều hôm ấy.. bởi chiều ấy, em có anh!

Mẹ bảo, ngày em chào đời là một ngày mưa tháng Sáu. Có lẽ vì vậy mà em yêu mưa hơn bất cứ điều gì em có được. Thế sao chiều nay em lại ghét mưa quá?! Chắc tại nó làm em nhớ đến anh, nhớ đến kỷ niệm chôn vùi tận đáy long. Rồi kỷ niệm chợt ùa về như những thước phim đang quay ngược dòng thời gian…

Chiều mưa, chúng ta đi bên nhau. chung quanh chỉ mỗi tiếng mưa rơi. Anh im lặng, em cũng im lặng. Chẳng biết anh đang đeo đuổi theo những suy nghĩ gì? Còn em? Em ngập trong hạnh phúc, em im lặng để hưởng trọn niềm vui cho riêng mình. Anh bảo rằng anh yêu em, và em tin những gì anh nói bởi em biết anh đã chứng minh điều đó bằng một nụ hôn vội, nhỏ bé thôi … nhưng nó cũng quá đủ đối với một con bé cô độc như em. Anh đem đến cho em nhiềm vui và hạnh phúc để em được biết thế nào là tình yêu. Em cảm thấy mình may mắn, và em đem cái may mắn của mình san sẻ cùng nhỏ – người bạn của anh mà em thân nhất. Nhưng lạ chưa, em cảm nhận được một nỗi buồn thoáng qua trong mắt nhỏ (??). Em đã suy nghĩ mãi. Em không hiểu!! Tại sao? Câu hỏi rơi vào trong im lặng …

Song, từ ngày hôm ấy trở đi, những cuộc đi chơi của anh và em đều có sự hiện diện của nhỏ. Em bảo anh hãy lo lắng cho nhỏ như đã lo lắng cho em, phải quan tâm đến nhỏ như quan tâm đến em … bởi một lý do đơn giản: em sợ nhỏ buồn! Và một lẽ dĩ nhiên, anh đã hoàn thành nhiệm vụ đó một cách xuất sắc (?!)

Em cứ ngỡ mình sẽ giữ được cái hạnh phúc ấy mãi. Thật không ngờ khi anh quay lưng bỏ mặt em, nỗi đau trong em không có gì bù đắp nổi. Em không hiểu vì sao nhỏ hẹn chúng ta đến quán cà phê quen thuộc, rồi sau đó lại xin phép về trước? Em chẳng hiểu tại sao mắt nhỏ lại ướt đẫm trong dáng đi có phần chạy trống. Em hoảng hốt định đuổi theo thì anh đã kịp thời ngăn em lại, nắm lấy tay và bảo em ngồi xuống:

- Khoan đã! Em…em…hãy nghe anh nói …

Em để yean tay mình trong long bàn tay anh. Ánh mắt anh nhìn em… hình như, hình như có một cái gì đó là lạ.. Sao bay giờ em mới cảm nhận được điều này nhỉ?? Anh đã nới với em rất nhiều nhưng em không thể nghe được gì. Tai em lùng bùng. Khuôn mặt anh nhoè đi vì nước mắt. Mưa ngoài kia mà tưởng như nước mắt em đang khóc… Cho đến tận bay giờ em cũng chẳng rõ những gì anh đã nói với em chiều mưa hôm ấy. Em chỉ biết rằng, nhìn vào mắt anh, em mơ hồ hiểu ra tất cả … Em hiểu, anh sẽ xa em và em đã mất anh mãi mãi!! Trong em như có dịp vỡ tan ra thành từng mảnh vụn, rồi nhẹ nhàng bay … Cũng như tình cảm của anh đối với em vậy, cũng nhẹ nhàng bay …

Thời gian vẫn cứ trôi qua, hai năm rồi phải không anh? Em đã cố quên anh như một thứ gì đó chưa từng là của mình. Nhưng chẳng hiểu sao nước mắt em vẫn lặng lẽ rơi theo những giọt mưa ngoài song cửa chỉ trong một khoảnh khắc nhớ đến anh. Chẳng hiểu sao lòng em vẫn yên như mặt hồ, tim em thật không thể lỗi nhịp trước một ai … Em cảm thấy mình thất bại. Em đã mất đi niềm tin đối với nguyện ước của mình. Dẫu biết nhỏ có dư khả năng làm anh cười, cái nụ cười mà anh đã từng cười với em. Thế nhưng em lại ước rằng nhỏ không làm được điều ấy … Bởi nụ cười đó vẫn thuộc về em …!

Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2008

MU*A TRONG NUOC MAT

Câu chuyện bắt đầu khi một buổi chiều mưa... Một cô gái đã khóc rất nhiều... rất buồn vì tình yêu của mình tan vỡ... Cô đã đứng trong mưa nén từng giọt nước mắt... Và rồi... lúc đó cô đã gặp anh...!!


Anh nhẹ nhàng đến an ủi, vỗ về... và tâm sự với cô... Cô cảm thấy thực sự ấm lòng....

Những ngày sau đó... bên cạnh cô...

...luôn có hình bóng của anh...

...luôn được trong vòng tay yêu thương của anh và anh yêu nó hơn những gì có

Thế nhưng tình yêu không hoàn hảo....

Cô ấy đã sống những ngày tháng được anh chăm sóc, được hưởng thụ những phút giây hạnh phúc...

Nhưng...

...Cô không nâng niu... không trân trọng...

Và...

Cô không thật lòng...

Có lẽ với cô... anh ấy chỉ là điểm dựa của cô... kịp thời bên cô lúc cô hụt hẫng mà thôi...


Cho đến một ngày trời mưa to... thật to... anh đến gần cô... không nói gì... chỉ ôm cô nhẹ nhàng và hờ hững...


Anh khóc... nước mắt anh càng tuôn thì mưa càng to và nặng hạt hơn...

Và tiếng khóc ấy thay cho những gì anh muốn nói...

... thay cho những gì cô ấy muốn thanh minh...

......muốn thay đổi...

nhưng đã quá muộn...

...

Và rồi..anh đã bước đi...

....trong màn mưa giá lạnh ấy....

... cho đến lúc... mưa làm nhòe đôi mắt đẫm lệ của cô... làm nhòe đi hình ảnh của anh ấy...

Lúc đó... cô mới nhận ra rằng...

...thực sự... mình đã yêu anh ấy... yêu rất nhiều...!!!

Liệu có quá muộn không nhỉ... Cô gạt lệ và tự hỏi mình... Có lẽ là thế...

Mu*a Nu*O*/c Ma

Anh là một chàng trai rất phong lưu.Vơí bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh., cho dù biết cô và anh là một cặp. Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo hiện đại như những cô gái đang theo đuổi anh.Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm lo âu. Yêu trong đau khổ.

Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi mưa để dầm mưa, để được cười nói nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích . Nhưng những lúc ấy cô đầu ngăn anh lại.
Anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc:
-Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy ? Anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc
Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời:
- Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm" Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời
- Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn làm ?

Câu hỏi này của anh , cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc , nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi.

Nhưng khoảng thời gian hai người được hạnh phúc bên nhau không kéo dài được bao lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao nhiêu chàng trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô.

Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng anh đang theo đuổi một cái gì đó phù du và đang đánh mất một cái gì đó đáng quí. Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ là từ rất lâu cô đã biết anh không thuộc về cô tuyệt đối.

Anh giống như một cơn gió, mà gió thì thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả. Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lấn cuối cùng. Không hẹn mà trời bất ngờ đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những giọt mưa mát lạnh. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn thân thương của người con gái mà mình đã yêu và từng phụ lòng, lòng chàng trai bỗng chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót xa .

Trong khoảnh khắc anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên chàng trai không làm theo yêu cầu của cô gái.
Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là cuối cùng và nói:
- Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng ! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày anh cảm thấy vui nhất.

Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt thật chặt, cảm nhận bờ vai nhỏ bé của cô đang rung lên vì đau khổ. Rất lâu sau , anh mới lên tiếng :
- Có một điều này anh đã muốn hỏi em từ rất lâu rồi . Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không để anh dầm mưa cùng em vậy ?

Im lặng một hồi lâu , cô gái mới cất tiếng trả lời :
- Bởi vì , em không muốn anh nhận ra rằng ..em đang khóc ...
Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa, khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp có lẽ là không muộn nếu như bây giờ anh nhận ra tình cảm chân thành mà cô ấy dành cho mình...tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt !

Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2008

I LOVE U

Hôm ấy, trời nhiều mưa. Phố nằm phơi mình trong gió lạnh. Em băng qua màn mưa trắng xóa, ùa vào đám người nhốn nháo và chật chội trước cổng bệnh viện.

Anh nằm đó, bất động trên tấm drap màu trắng của phòng cấp cứu. Em quay mặt đi, nghe tim mình vỡ vụn. Nước mắt cứ lăn dài thành dòng, mặn chát. Bao giờ em cũng là người đến muộn, phải không anh?

Ngày ấy, anh học trên em hai lớp, cùng là sinh viên ngành Môi Trường. Có lẽ niềm đam mê cây cỏ đã kéo chúng mình lại gần nhau. Anh thường gọi em bằng cái tên nhỏ xinh, gợi nhắc đến một loài hoa khiêm nhường: Đậu Biếc. Anh hát hay, đàn giỏi, là “cây đinh” trong các phong trào của lớp, của khoa. Còn em, chỉ là một cô bé nhút nhát, dễ lẫn vào muôn nghìn người khác. Đôi lần em tự hỏi: “Tại sao anh lại chọn em?” Anh cười, nụ cười ấm: “Đơn giản vì em là hoa Đậu Biếc của anh, nhóc ạ”!

Anh còn nhớ không, ngày anh nhận bằng tốt nghiệp, em đi bên anh giữa tháng mười vàng rực. Em như người say, tan ra trong ngẫu khúc tuyệt diệu: “ Anh vẫn từng đợi em. Như hoa từng đợi nắng. Như gió tìm rặng phi lao. Như trời cao mong mây trắng…”

Rồi anh đi làm, một công việc ổn định với mức lương cao. Những mối quan hệ mới cứ cuốn anh vào dòng xoáy bất tận. Những cuộc hẹn ít dần đi. Em bắt đầu lo sợ một ngày nào đó, anh sẽ rời xa em mãi mãi. Đôi lần chúng mình cãi vã nhau vì những chuyện không đâu. Anh của em cứ ngày một xa dần, xa dần…

Anh hẹn em ở quán nước quen thuộc. “Chỉ để giãi bày mọi thứ”, anh nói. Em linh cảm đó là lời chia tay mà anh dành cho em. Em không đến, chút tự ti xen lẫn kiêu hãnh của đứa con gái 20 tuổi không cho em đến. Chỉ đến khi nhận được tin anh bị tai nạn trên đường về nhà thì em mới choàng tỉnh. Nhưng không còn kịp nữa.

Bây giờ thì anh đã đến một nơi thật xa rồi anh nhỉ? Em cũng không còn yếu đuối như xưa. Em trưởng thành, mạnh mẽ như có lần anh từng bảo em phải thế. Chỉ có trong thẳm sâu lòng mình, anh vẫn hiện về hằng đêm với nụ cười ấm, với mái tóc bồng, với ánh mắt bao dung đến nhường nào. Giá như em chưa từng gặp anh. Giá như em không là người lỗi hẹn. Giá như… giá như… Hàng triệu cái “giá như” vẫn vây lấy em mỗi khi nghĩ về anh.

Anh biết không, bức thư cuối cùng mà anh định trao cho em hôm ấy, em luôn nâng niu như một phần không thể thiếu trong quãng đời thanh xuân của mình. Trong đó, chỉ có vẻn vẹn một dòng chữ mà mỗi lần đọc lại, tim em lại thắt quặn đớn đau: “Anh mãi mãi yêu em, Đậu Biếc ạ”!...

Tj/N hIe^.U tRAJ/ tJm

Khi người ấy đang ở bên cạnh, bạn giả vờ thờ ơ để rồi khi người ấy vắng mặt, bạn lại bắt đầu liếc tìm. Lúc đó, hình như bạn đã yêu... Mặc dù xung quanh có nhiều người trò chuyện với bạn nhưng ánh mắt, suy nghĩ và sự chú ý của bạn chỉ hướng về một hướng.
Lúc đó, hình như bạn đã yêu...

Bạn luôn thích thú với vài dòng tin nhắn ngắn ngủn từ người ấy mà lờ đi những lá thư thật dài của nhiều người khác.

Lúc đó, hình như bạn đã yêu...

Khi có một cặp vé đi xem phim, người đầu tiên bạn nghĩ đến là...

Lúc đó, hình như bạn đã yêu...

Bạn luôn tự nhủ rằng "chúng ta chỉ là bạn thôi" nhưng bạn nhận ra mình không tránh khỏi sự rung động trái tim trước sự thu hút của người ấy.

Lúc đó, hình như bạn đã yêu...

Khi đọc những dòng chữ này, bạn nghĩ ngay đến một người...

Và, bạn đã yêu...

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

Only Love Can Say

Những hành khách trên xe buýt nhìn một cách thông cảm một người phụ nữ trẻ xinh đẹp với một chiếc gậy màu trắng làm vật chỉ đường. Cô ấy trả tiền vé rồi dùng bàn tay chạm vào từng dãy ghế để tìm chỗ ngồi. Sau đó cô ngồi xuống, đặt túi xách lên đùi và tựa chiếc gậy vào thành ghế.

Ðã một năm trôi qua kể từ ngày Susan, tên người thiếu phụ, trở nên mù lòa. Một sự chẩn đoán sai lầm trong y học đã cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô, đưa cô vào thế giới của đêm tối, giận dữ, thất vọng và tự ti. Tất cả cô đều trông chờ vào Mark, người chồng yêu quý của mình.Mark làm việc ở hãng hàng không quốc gia. Anh yêu vợ chân thành. Khi nhìn thấy nàng chìm dần trong sự ủ rũ và tuyệt vọng, anh rất đau lòng và quyết định giúp nàng trở nên tự tin và độc lập. Cuối cùng Susan cũng sẵn lòng trở lại làm việc, nhưng làm cách nào để nàng đến được sở làm? Nàng vẫn thường đi xe buýt nhưng bây giờ việc đi lại trên đường một mình khiến nàng rất hoảng sợ. Mark sẵn lòng đưa vợ đến sở làm mỗi ngày mặc dù nơi họ làm việc rất xa nhau. Lúc đầu điều ấy cũng an ủi được những nỗi đau mà Susan phải gánh chịu cũng như khiến Mark cảm thấy mình không là người vô dụng. Về sau, Mark thấy mình cần phải sắp xếp lại mọi thứ và anh nhận thấy Susan phải đi xe buýt trở lại, không thể suốt ngày nàng cứ dựa dẫm vào anh. Anh muốn vợ phải độc lập và tự tin như ngày xưa. Ðiều này đã khiến Susan giận dữ như thế nào và nàng cho rằng Mark đang dần bỏ rơi mình. Nàng đã khóc thật nhiều. Trái tim Mark đau nhói khi nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng nhưng anh muốn nàng phải cứng rắn hơn, phải chấp nhận hoàn cảnh mà vẫn vui sống. Một vài ngày đầu, Mark dạy nàng cách bước lên xe buýt và sử dụng những giác quan khác để thích nghi với điều kiện sống hiện tại. Ðiều đó càng làm Susan cảm thấy khổ sở. Nàng luôn cảm thấy mình vô dụng và bị bỏ rơi khi phải một mình đối diện với thế giới hỗn độn bên ngoài mà không có sự che chở của người chồng thương yêu.

Mọi việc ban đầu rất khó khăn cho Susan nhưng cô cũng dần quen và thích nghi được. Một buổi sáng nọ, Susan vẫn đi làm như mọi khi và lúc cô đưa tiền vé, người tài xế nói: "Tôi cảm thấy ganh tị với cô đấy". Susan không chắc người tài xế đang nói với mình. Có ai trên đời này lại đi ganh tị với một người luôn phải chật vật với cuộc sống không như những người bình thường khác. Cô hỏi một cách tò mò: "Ông đang nói chuyện với tôi ư? Tại sao ông lại ganh tị ?".Người tài xế trả lời: "Chắc cô cảm thấy rất hạnh phúc khi người khác quan tâm chăm sóc nhiều đến như thế". Susan lắc đầu: "Tôi không hiểu ý ông". "Ôi, cô không biết à? Cứ mỗi sáng, tôt thấy một người đàn ông rất đẹp trai đứng ở góc đường nhìn cô xuống xe buýt và băng qua đường. Anh ta đứng đó để chắc chắn rằng cô qua đường một cách an toàn và chỉ lái xe đi khi bóng cô khuất nơi văn phòng làm việc. Anh ta vẫn thường nhìn cô một cách trìu mến và mỉm cười với cô. Cô thật là một người phụ nữ may mắn".

Tình yêu không là một đồ vật để bạn có thể nhìn hoặc cầm nắm mà phải được cảm nhận bằng trái tim. Ðôi khi sự yêu thương vô điều kiện không thể hiện ra bên ngoài nhưng nó lại nồng nàn và sâu lắng hơn bao giờ hết.

ChUyE^.n tJ`nh Ca^Y La/ Va` jO'

Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó… đầu tiên hãy yêu người đó trước đã .

Cây
Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ 1 cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có 1 người tôi rất mến, rất mến nhưng lại ko có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài,không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…

Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “ cứ tự nhiên” trước khi chạy đi.Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ …và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn 1 tiếng

Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn ko phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.

Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một ngừời con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.

Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?

Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói “ lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại”


Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình ko thể có – Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác
Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh ấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi 1 tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.

Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??

Gió
Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang 1 tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.

Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi

“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu”
“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời hkỏi cây”
Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy “ em đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết vậy”, cô ấy nói “ Đầu của em đau lắm” “hả?” “đầu em đau lắm” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp

Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?...

~Du*O*`nG Ve^` No^~J nHo*/

Có lẽ còn nhiều năm nữa, tôi sẽ vẫn gặp lại giây phút thẫn thờ, bàng hoàng và khắc khoải trước tiếng ve đầu tiên của mùa hạ. Con đường về buổi chiều, kẻ độc hành giống như cơn gió lạc trong lòng phố, hân hoan trước màu xanh đổi thay của lá non bên đường, của cây phượng cây sấu, của những loài cây không biết tên đã sớm nở hoa, nhưng vẫn thấy thiếu một chút gì đó, không tìm được cảm giác say sưa và dắm đuối trong khoảng khắc giao mùa như những kẻ lãng mạn khác.

Băn khoăn tìm khoảng trống nào đó trong từng ngóc ngách của tâm hồn, bất lực, để rồi trào lên nỗi vui khi bắt gặp tiếng ve đầu hạ, lấp đầy khoảng thiếu vắng, khe khẽ run rẩy và dè dặt cất lên ở một cây phượng góc phố hay tàng xà cừ nâu sậm trước quán cà phê quen thuộc, từ những buổi tối ngồi đếm tiếng thời gian rơi. Mãi mãi tôi không thể biết tiếng ve năm trước tắt đi lúc nào, và tiếng ve của năm sau trỗi lên từ đâu. Chỉ nhớ được phút bất chợt thấy mình vẫn còn nguyên vẹn tình yêu của tuổi mười sáu, dù có lúc đã tưởng rằng nó chỉ còn hiện hữu như kỷ niệm. Lại nhớ ngày này năm trước, buổi chiều cuối niên học, ngồi trước trang vở trắng cuối cùng, nghe da diết tiếng ve gọi mời, ước mơ và khát vọng.

Chưa bao giờ đi xa khỏi thành phố nhưng tôi vẫn tin rằng chỉ ở nơi đây mùa hạ mới nồng nhiệt nhất, hiện hữu tinh tế nhất, dù hơi ồn ào. Thành phố không nhiều cây xanh, nếu chia diện tích theo bình quân đầu người, nhưng cũng đủ để mùa hè rải nắng trên những vòm phượng vĩ, và tiếng ve lại rền vang trên những con đường học trò, tiếp nối bài ca từ những năm nào xa lắc. Cũng lạ, có trưa hè đột nhiên tiếng ve tắt lặng, nhường lại khoảng không gian hồi hộp cho những tiếng động đường phố trễ nãi, rồi một thoáng sau, tiếng ve đồng loạt cất lên râm ran, níu kéo trở về những kỷ niệm từ năm nào xa lắc trong ký ức, cả trong lòng những người qua đường vô tình nhất có phải trái tim mùa hạ cũng có khoảng trống bất ngờ của nỗi nhớ. Như dấu lặng cuối bài, nói nhiều hơn cả những điều đã nói?

Lại nhớ đêm nào vũ trường ồn ào và chật chội, Khánh nắm tay tôi kéo ra ngoài: "Có lẽ mình không hợp với những nơi như thế này". Tôi im lặng cùng Khánh đạp xe về. Ánh đèn màu cùng tiếng nhạc khuất lấp. Dọc đường Hoàng Diệu hàng cây in bóng thẫm đen. Gió đêm mát rượi luồn trong tóc ngắn. Tụi mình nghe tiếng ve quen thuộc, vô tư như gió và ánh sao đêm. Tiếng ve thôi thúc điều gì đó trong mình náo nức. Hàng trăm giọng kêu trốn trong cây lá. Tiếng trầm của ve sầu, ve kim mình nhỏ hơn một chút, tiếng thanh thanh. "Tất cả đều dễ thương"! Nghe tôi nói, Khánh bảo: "Nông thôn, còn có ve cồ cộ, tiếng như cái kèn rè rè, Hạ có thương nổi không? Giờ đây tôi còn nhớ câu Khánh nói: "Đó là giai điệu được trả giá bằng chính cuộc đời của chú ve con..."

Nỗi nhớ dẫn dắt nỗi nhớ bằng sự liên tưởng, thoáng một chút ngậm ngùi. Ghé lại xe nước mía lề đường, để nghe thỏa nỗi nhớ sống động trong tiếng ve. "Thật tiếc nếu phải xa Hà Nội. Nhưng khát vọng cần ta phải hy sinh". Có lẽ giờ đây, ở nơi nào đó Khánh cũng biết mùa hạ đang về, nhưng không nhớ đã từng nói với tôi điều gì. Bàn bên có tiếng cười khúc khích con gái "Sau cơn giông ve có còn hát tiếp?" - Ve là con họa mi trong lòng phố, mà trong mưa hoạ mi vẫn hót." Tôi lặng lẽ nhìn người con trai vừa trả lời. Khánh cũng có cặp kính trắng và giọng nói trầm ấm như thế. Và tôi hiểu, đã quá xa để tôi có thể tìm về kỷ niệm.

Trả tiền rồi đứng dậy, thấy lòng mình vướng vất chút gì, như say, như mơ. Tiếng ve thổn thức vọng về mùa hạ cũ. Đường về thêm xa. Qua phút xúc động, lại buồn rầu thấy mình trở lại với những lo âu cuộc sống thường ngày, những nỗi lo xưa như trái đất.

Trên đường đời, người xưa biết có gì thay đổi, và mùa hè năm cũ, bao giờ gặp lại?

Ti`Nh Ye^U jAnG hO^`

mai anh chết em có buồn không nhỉ
có đưa anh về thế giới mù sương
có tiễn anh ra nghĩa địa hoang tàn
trên ngực em có cài bông hoa trắng
rồi những chiều thu đường ngập lá vàng
những chiều đông gió nghĩa trang lạnh buốt
em có đến bên nấm mồ cô độc
có thắp cho anh đôi nén nhang lòng
để ấm lại bao buồn vui lạnh lẽo
em có nhớ tiếng lòng anh trong trẻo
một lần cuối đưa anh về nơi ấy
mai anh chết em có buồn không nhỉ?????

Lo^~J hE.n

anh nhu con mua
den roi di luc em chua kho mai toc
loi xua co moc
chieu van mua

got bui bam pho phuong
em tim noi nho cua rien minh
lang thangbuoc nhu co tinh lo denh
trai xoang roi,diep vanvang nhu chieu xua anh den
nhung doi lua yeu nhau ho hen
ho di luot wa em
ho cuoi voi em-nu cuoi rat wen
jong anh voi em mua ha truoc

mua di wa .thang di wa
chi noi nho anh con o lai
noi goc pho ko ten
chi con em va lan loi hen con mua dau mua ay............

Thứ Ba, 9 tháng 12, 2008

Bu*/C tHu* Tj`Nh Da^`U tJe^N

Em thân mến!



Anh rất hân hạnh thông báo cho em rằng trái tim anh đã thuộc về em kể từ ngày Thứ Tư, 10/12/2007. Với buổi gặp mặt tổ chức vào ngày hôm ấy lúc 18h, anh xin được tự giới thiệu mình như một người yêu đầy triển vọng.


Chuyện tình của chúng ta sẽ trải qua thời gian thử nghiệm trong vòng 3 tháng, sau đó căn cứ vào sự hòa hợp giữa hai ta mà sẽ được quyết định có kéo dài mãi mãi hay không. Tất nhiên khi kết thúc thời gian thử nghiệm, vẫn sẽ có những khoá huấn luyện tiếp theo và những kế hoạch thẩm định để tiến hành thăng chức người yêu lên bạn đời.


Thời gian đầu, chi phí phát sinh cho cà phê và giải trí sẽ chia đều cho hai ta. Sau này tùy thuộc vào hiệu quả xử sự của em, anh có thể sẽ gánh phần trăm lớn hơn. Tuy nhiên, nếu chi tiêu bằng tài khoản của em thì anh rất sẵn lòng.


Xin em vui lòng trả lời trong vòng 30 ngày kể từ ngày nhận được lá thư này. Bằng không lời tỏ tình này sẽ hết hiệu lực mà không cần thông báo gì thêm và anh sẽ xem xét các ứng cử viên khác.


Anh rất biết ơn nếu em gửi chuyển tiếp bức thư này đến chị gái của em trong trường hợp em không nhận lời.


Xin chân thành cám ơn trước!


Anh của em.

Ne^/U nHu*~~~~~~~~~~

Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bạn ngủ say, tôi sẽ giữ bạn thật chặt và nguyện cầu Thượng Đế giữ gìn tâm hồn bạn.

***

Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi thấy bạn bước ra ngoài, tôi sẽ ôm chặt lấy bạn, hôn bạn thật kêu và gọi bạn quay về.

***

Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy tên bạn được xướng lên trong lời ca tụng – chúc mừng, tôi sẽ lưu lại từng lời nói, hành động của bạn trong những cuộn băng video và sẽ xem đi xem lại chúng nhiều ngày.

***

Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng để tôi có thể dành một hoặc hai phút còn sót lại, tôi sẽ dừng lại và nói “ Mình yêu thương, quý bạn lắm!”, dù bạn ra vẻ bạn dư biết điều đó.




Ngày mai sẽ tạo nên sự quên lãng, đó là một điều chắc chắn, và chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội để chứng tỏ rằng chúng ta có thể làm được tất cả mọi việc.

Chỉ trong trường hợp tôi trở nên lầm lẫn và ngày hôm nay là tất cả những gì tôi có, tôi sẽ nói rằng tôi yêu thương bạn, quý mến bạn đến dường nào.

Tôi hy vọng sẽ không bao giờ quên rằng ngày mai đã được hứa dành cho một người và ngày hôm nay có thể là lần cuối cùng bạn có cơ hội được ôm người bạn yêu thương thật chặt vào lòng.

Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay trong ngày hôm nay ? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều vì đã không dành những giây phút hiếm hoi còn lại để sẻ chia một nụ cười, một cái ôm, và rằng bạn đã quá bận rộn để tặng ban những gì có thể giúp ước mơ của một người thành hiện thực.



Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào, và rằng sẽ luôn giữ hình ảnh thân yêu của họ.

Hãy dành thời gian để nói “Mình xin lỗi”, “Tha thứ cho mình nhé”, “Cảm ơn”, hay “Không sao! Mọi việc sẽ ổn cả thôi”, "Mình yêu bạn"... Và nếu ngày mai không bao giờ đến, bạn sẽ không phải hối tiếc về ngày hôm nay một khi bạn đã nói những lời trên.

Hãy biết xin lỗi và bắt đầu lại và nói với những người thương yêu bạn rằng bạn cũng yêu thương họ rất nhiều!





"Nếu bạn yêu một nguời nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với người ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó có thể sẽ không bao giờ đến nữa."

dE^/n Khj N`aO

Đêm vỗ về giấc ngủ đến mong manh
Xa... xa lắm! tận cùng là nỗi nhớ
Có bao giờ một lần em bỡ ngở
Nhận ra anh dù chỉ một lần thôi?

Một góc nào trong ký ức em ơi!
Ở đâu đây và có khi gần lắm
Giữa bao bóng hình thân quen, lạ lẫm
Bóng một người mờ nhạt... chính là anh!

Một lần nào trong giấc ngủ an lành
Em mơ thấy được sống trong cổ tích
Nào quân vương.. nào hoàng thân, quốc thích..
Anh chỉ là cận vệ đứng sau em

Mong em vui trong giấc mộng êm đềm

Mu`A ~dO^Ng A^/m a/P

ấm áp thật sự
Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người bạn thương yêu. Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau đến có ai đó khoác lên bạn một tấm áo. Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm với bạn: “Có lạnh không?”. Ấm áp không phải khi bạn dùng hay tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn. Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy.----> Chúc ấy luôn luôn cảm thấy ấm áp bên người mình iu thương!
mùa đông
Mùa đông lạnh nhưng rất lãng mạn, nắng của mùa đông yếu nhưng đủ làm ấm trái tim một ai đó. Noel là dịp bạn và những người xung quanh tận hưởng những giây phút ngọt ngào của tình yêu thương. Đừng đóng chặt trái tim mình, hãy mở cửa trái tim để biết rằng giữa mùa đông mình vẫn thấy ấm áp. Chúc các ban cua tui mot mùa giáng sinh vui ve:•.(¯`°´¯).• ¤*•,¸.¸,va` mot năm moi bình an •*¤*•,.• ¤*•,¸.¸, •*¤*•,¸.MERRY CHIRSTMAS,•*¤*•,¸.¸,•*HAPPY NEW YEAR *•,¸.¸,•*¤*•,¤*•,¸.¸,•*¤*•,¸.,•*¤*•,¸.¸,•*¤*•,¸.¸,•
niềm hạnh phúc
Nếu một nụ hôn là một giọt mưa ...Tôi sẽ tặng bạn một cơn mưa .Nếu cái ôm là một giây...Tôi sẽ gởi bạn một giờ.Nếu một nụ cười là nước ...Tôi sẽ tặng bạn một đại dương Hãy gửi tin nhắn này đến tất cả bạn bè ,và để họ biết rằng bạn luôn luôn quan tâm đến họ .Chúc ban tràn đầy sức sống ...niềm tin...hãy vượt qua thời gian khổ trong cuộc đời ...tôi luôn ở bên bạn ....tôi muốn bạn mạnh mẽ...kiên trì ...tự tin...khiêm nhường ...và thành công
Anh có yêu em không?
Một Cô gái hỏi chàng trai: " Anh có thích em không ?". Chàng trai bình thản trả lời: "không". Cô gái bắt đầu khóc và hỏi tiếp: " Em có dễ thương không ?". Chàng trai vẫn trả lời: "không". Cô gái khóc sướt mướt: " Nếu em chết anh có buồn không ?". Như hai câu hỏi trước chàng trai vẫn trả lời: "không". Cô gái rất tuyệt vọng và toan chạy đi, nhưng chàng níu tay nàng lại và nói: " Em ơi, anh không thích em bởi vì anh yêu em, em không dễ thương bởi vì với anh em quá đẹp, Nếu em chết anh không buồn bởi vì anh sẽ chết cùng em...".
ý nghĩa mùa đông
Mùa đông lạnh nhưng rất lãng mạn, nắng của mùa đông yếu nhưng đủ làm ấm trái tim một ai đó. Noel là dịp bạn và những người xung quanh tận hưởng những giây phút ngọt ngào của tình yêu thương. Đừng đóng chặt trái tim mình, hãy mở cửa trái tim để biết rằng giữa mùa đông mình vẫn thấy ấm áp. Chúc các ban cua tui một mùa giáng sinh vui vẻ và một năm mới bình an
ko thể và có thể
Có lẽ bạn ko giỏi Địa nhưng ban cũng bít tình yêu xuất phát từ đâu.Có lẽ bạn ko giỏi Sử nhưng bạn cũng bít thánh valentine là ai.Có lẽ bạn ko giỏi Sinh nhưng cũng bít cấu tạo của tình yêu gồm gì.Có lẽ bạn ko giỏi Toán nhưng bạn cũng có thể tính được 1 tình yêu mảnh liệt làm được bao nhiêu điều kì diệu.Có lẽ bạn ko giỏi Văn nhưng bạn cũng có thể nói nhưng lời ngọt ngào cho tình yêu của mình.Và bạn cũng ko giỏi Tiếng Anh nhưng để nói câu "I Love You" ko phải là quá khó.Ko cần biết ai viết send này.Hãy biết rằng nó đươc gửi từ người best friends của bạn
hôn 1 người
nghe nói nếu bạn hun người mình iu 2 phút( nhớ rằng fải hun ở miệng)..nguoi do sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh bạn. [Gửi cho 20 người trở lên... Người bạn iu sẽ có cảm giác tốt với bạn, bạn gửi cho 27 người. 15 phút sau, sẽ co' người tỏ tình với bạn.Nếu bạn ko gửi đi,tình yêu của bạn sẽ xảy ra điều ko tốt.Cái này có từ năm 1877 và chưa từng sai sót .... <<< thà tin còn hơn ko ^^ cố gắng: Cần một ngày để làm quen một người, cần một tuần để tìm hiểu một người, cần một tháng để nói yêu một người, cần một năm để cố gắng yêu người đó nhìu hơn
Trời SAI GON sau cơn mưa…

Nó có thói quen dạo xe vòng hồ, thường là buổi chiều, khi ấy, hoàng hôn đỏ rực góc trời nhuộm cho hồ một màu tía đỏ đẹp lạ lùng, lặng sóng gợi một cảm giác thoải mái và yên bình!

Nhưng hôm nay nó đang rất mệt mỏi, và vòng hồ là nơi nó mong cảm nhận được sự thanh thản trong tâm hồn! Vòng xe đều, thật chậm, nó buột miệng khẽ hát: “Ước gì… anh ở đây giờ này…” rồi lại khẽ cười: “Ai là anh cơ chứ?”

Trời lạnh, hồ vắng và im ắng, bất chợt nó bắt gặp một ánh mắt, một nụ cười!



- Cậu có thói quen lạ kì này khi nào thế?

+ Uhm... nhưng nó rất tuyệt, phải không, dù mưa to nhưng nước trong hồ vẫn ấm một cách lạ kì…

- Và nhiều xác mối. À, sao lúc đó cậu lại quay đầu xe lại?


Đông lạnh...

+ Đó cũng là câu tớ đang định hỏi cậu. Tớ đơn giản chỉ muốn quay lại cây cầu này và vọc nước như cậu và tớ đang làm.

- Còn tớ… chỉ là không muốn chạy xe 1 mình. Và khi thấy cậu quay đầu xe lại, tớ đã rất vui.

+ Cậu có còn vui khi tớ thản nhiên vượt xe qua cậu?

- Quê thì đúng hơn…

Tiếng cười lẫn vào trong tiếng gió cùng tiếng những giọt nước còn vương trên đám là thông sau cơn mưa khẽ rơi tạo nên một bản nhạc êm ái…



- Lại mưa, cậu nhỉ?

+ Ừ, và nhờ mưa cậu mới lại muốn vọc nước hồ với tớ như hôm qua?

Trời trở lạnh, những cơn gió thô bạo và mãnh liệt hơn hôm qua.

Nó vẫn ngồi đó, bên cạnh một ngừơi bạn mới có nụ cười tưởng như xua tan những cơn gió thô bạo nhất. Và cậu ấy đang cười…
- Tớ lạnh!

+ Uhm, trời lạnh thật.

- Cậu biết làm sao cho hết lạnh không?

+ …???

- Share!

+Share?

- Ừ, Share.


... nhưng nó thấy ấm áp vì có cậu ấy ở bên cạnh.
- Cậu này, ngay lúc này tớ có một điều ước.

+ ?

- Bụt ơi, xin người cho con đủ dũng cảm.

+ Để làm gì?

- Để… Cậu cho tớ mượn tay cậu, được không?

Không có tiếng trả lời, chỉ biết rằng tay nó bỗng dưng trở nên ấm lạ kì, không phải trời bớt gió, càng không phải… có nắng giữa đêm tối… mà còn kì diệu hơn thế. Có người đang nhốt nó thật chặt trong tay mình!

+ Hôm nay, tớ bắt được một con mối thật to…

Những tiếng cười giòn tan trên mặt hồ, và nó chợt thấy sao cái rét thật ngọt ngào giữa mùa đông...

KhO/c TrOnG Mu*A

Bầu trời màu xám lạnh không phải là một điều gì qua bất thường đối với cô gái mang bó hoa màu trắng. Gió vi vút đâu đó trên tán cây. Chuông cửa leng keng. Ông chủ quán mỉm cười: “Cô lại đến!”.

Cô gái mang bó hoa màu trắng đến ngồi bên cạnh tấm kính lớn nhìn ra phía bên kia đường. Quán vắng ấm áp ánh nến vàng và nhạt không màu nắng, có tối đi vì bầu trời hắt ánh bình minh không tươi tỉnh vào. Những ngày này rất lạnh. Cô gái ắt hẳn cũng biết được điều đó. Bộ quần áo màu đen cô đang mặc không làm cô trở thành một thiếu phụ già nua. Tóc đen xõa dài ngang vai, cô đưa đôi mắt màu xanh ngọc lên nền trời đồng, thầm nói: “Mưa đi!”

Ông chủ quán với cái mặt hình tròn đầy đặn mang đến cốc cà phê bốc khói “Đây là cà phê của cô…” và đặt trên phần bàn đối diện cô một cốc cà phê bốc khói khác: “Đây là cà phê cho anh.”

“Cảm ơn ...”

Ông chủ quán cầm cái khay nhôm nhấp nhoáng tròn như khuôn mặt mình khẽ cúi đầu chào cô rồi đi, cũng không quên nở một nụ cười ngụ ý: “Cô biết là cô không cần phải cảm ơn như thế mà!”

Cô gái chống cằm đưa ánh mắt ánh ngọc xa xăm sang phía bên kia đường. Có một ngọn đồi nhỏ, hình như chỉ là một gợn đất lên thế, người ta thường gọi là gì nhỉ? À, gò đất! Trên gò đất đó có một bóng cây cổ thụ. Và bên cạnh cây cổ thụ…


Một ngày mưa...

Cà phê nhanh chóng không tiếp tục nhả những lọn khói màu trong đặc lên trước mắt, cũng cạn dần theo nhịp thời gian tưởng chừng chậm chạp. Cô gái lấy động tác đưa cốc cà phê lên miệng và uống từng chút từng chút như một hành động vô thức. Mắt nhìn vào khoảng không đờ đẫn đâu đó, nghe buồn thảm như khi nghe một tiếng quạ kêu giữa chiều mùa đông. Ngày mưa có bao giờ là ngày vui?

Bắt đầu có những hạt nước bám vào tấm kính trước mặt cô. Trời đã đổ mưa.

Cô gái mang bó hoa màu trắng đứng lên, một bàn tay mang theo cốc cà phê phía đối diện ra phía cửa, không quên ngoái nhìn và cúi chào trước nụ cười của ông chủ quán.

Cô gái mang bó hoa màu trắng đi về phía bên kia đường.

Cổng sắt kêu lên như lạnh.

Cây cổ thụ chẳng có vẻ già đi, cũng không thể trẻ thêm, chỉ thấy lá đang đỏ lên dưới chân cô gái và cành vẫn khẳng khiu vươn dài như những ngón tay thiếu nữ đã chết. Cốc cà phê trên tay cô cũng đã nguội. Và bên cạnh cây cổ thụ là một cây thánh giá. Mưa vẫn đang phủ lên cô, cốc cà phê, cây cổ thụ và cây thánh giá.

Cô gái chậm rãi nghiêng cốc cà phê, nhấp một ngụm thấy đắng đắng, mà lâng lâng; rồi sau đó cho cà phê chảy từ trên đỉnh cây thánh giá đến vơi nửa cốc, nửa cốc còn lại cô rải trên cỏ, phần cỏ ngay sau cây thánh giá.

Hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay phải.

Thì thầm…

“Những ngày mưa thế này, chẳng ai biết là em rất nhớ anh.”

“Em nhớ anh lắm!”


... cô đến và thả hồn theo mưa.

Cô xoay người, vung tay ném mạnh chiếc cốc thủy tinh vào thân cây cổ thụ. Tiếng thủy tinh vỡ òa trong tiếng mưa ướt át. Chiếc cốc vỡ hằn lên trên nét sần sùi thân cây cổ thụ một vết rách. Nếu tìm quanh đó, hẳn thế nào người ta cũng tìm ra bảy vết rách khác như thế.
Cô gái trong bộ quần áo đen mảnh khảnh bước đi không run rẩy qua những ngôi mộ không người quen, đẩy cổng nghĩa trang hoen rỉ kêu lên như run rẩy, bước sang bên kia đường.

Tiếng chuông lại leng keng, không gian ấm áp ánh nến vàng nồng lại hiện ra, ông chủ quán nhìn cô tóc đẫm nước, đôi mắt tròn mở to vẻ gì đó vừa thương, vừa cảm thông, vừa day dứt…

“Chào bác cháu về.”

Ông chủ quán khẽ gật đầu. Sau tiếng chuông cửa leng keng, ông biết cô gái đã bước ra ngoài mưa, nhắm mắt thầm cảm ơn con trai đã yêu người con gái như thế.



Nước mưa thấm đẫm hàng lông mi trên ánh mắt màu ngọc. Phố lạnh chỉ mình cô đi, gió bấc mưa phùn.

“Nếu tai nạn đó là không thật, ngày hôm nay của bảy năm trước, em đang được anh cầu hôn…”

“Em nhớ anh, nhiều lắm”



Có ai phân biệt được nước mắt và mưa?

No^~j NhO*/ tJ`nH tO^j

Đêm dài quá… sao em không ngủ được!
Nỗi nhớ anh cứ khắc khoải trong lòng.
Chân nhẹ bước ra hàng hiên tĩnh lặng
Em, một mình, bóng tối vây quanh…

Trên cao kia ngàn sao đang lấp lánh
Và bầu trời nhung thẫm. Đẹp. Bình yên.
Biển lòng em đang cồn cào cuộn sóng
Nhấn tim em chìm tận đáy nhớ thương!

Gió vuốt ve, đêm huyền diệu dỗ dành
Lá không ngủ nên cây xào xạc mãi
Em nghe như bao chuyện tình nhắc lại
Để em nguôi nỗi nhớ trong lòng.

Sao em không là sao? Anh không là trời đêm?
Sao dẫu nhiều nhưng bầu trời vô tận
Bên nhau mãi không bao giờ hờn giận
Trời đời đời ấp ủ những vì sao!

Giờ này đây bao kẻ yêu nhau
Dắt tay nhau dưới trời đêm thơ mộng
Và bao người con tim đang thất vọng
Thổn thức nỗi cách xa. Da diết mong chờ!…

Có thật chăng những thiên tinh của đêm?
Hay có chăng thần tình yêu Cupid?
Nếu quả có em mượn thần đôi cánh
Bay đến bên anh trong đêm nay!

Đêm thì dài nhưng nỗi nhớ dài hơn…
Em không còn ngoài hàng hiên tĩnh lặng
Nỗi niềm yêu vẫn làm em khắc khoải.
Trong giấc mơ em nắm tay anh! Mưa về

"(¯`°•.¸¯`°•.!^^ `°•.¸•*¤* »»--..!!^_^!!..(¯` Love ´¯)..!!^_^!!..--»»*¤*•¸.•°´¯ ^^! ¸.•°´¯¸"

Có một thời biển và sóng yêu nhau
Người ta bảo Biển là tình đầu của Sóng
Sóng thì thầm vỗ bờ cát trưa nóng bỏng
Biển rì rào hát mãi khúc tình ca.

Có một lần Sóng nông nỗi đi xa
Bao kẻ đến và tỏ tình với Biển
Biển sợ rằng Sóng không về vĩnh viễn
Nên đành lòng hò hẹn cùng Vầng trăng.


Sóng trở về thế là Biển ăn năn
Sóng đâu vô tình để Biển xanh vô tội
Tình chỉ đẹp khi không còn gian dối
Và bỏ đi kể từ đó không về.

Có một lần anh kể cho em nghe
Chuyện Tình Yêu của chúng mình không đơn giản
Anh quá phiêu lưu còn em thì lãng mạn
Với thời gian thề hẹn cũng mong manh.

“Sóng bạc đầu từ đó phải không anh
Còn ngàn năm Biển vẫn xanh huyền bí”
“Không phải đâu em Biển chẳng hề chung thuỷ
Dẫu bạc đầu mà Sóng vẫn thủy chung”.

Anh dắt em đi trên sóng biển ngàn trùng
Nghe dã tràng kể chuyện thời xa vắng
Dù chẳng phải tình đầu anh trong trắng
Thì van em thuộc lòng chuyện cổ tích ngày xưa.

cHuYe^.N tJ`nH TrE^n xE BuYt/

Tim ta đập hơi nhanh một chút. Không, chính xác là nó đang nhảy nhót điên cuồng và giục giã như trống trận. Ở trạm dừng xe buýt trước mặt, bóng bé hiện ra quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Ngày nào cũng chỉ một tư thế duy nhất: Đứng chéo chân dựa vào cột trạm, mắt không rời quyển sách to uỵch trên tay. Xe từ từ giảm tốc độ rồi ghé vào. Bé gấp sách, phóc lên xe, không thèm quan sát xung quanh mà đi thẳng đến vị trí trước mặt ta rồi ngồi xuống (như thể đó là chỗ dành riêng cho bé không bằng!).
Á à, hôm nay bé cột tóc bằng một sợi dây gắn hình con ếch cốm Keorophi trông hay quá! Bé bỏ balô xuống khỏi vai, đặt trên đùi, lôi từ trong đó ra một ổ bánh mì, bẻ làm đôi, đưa cho con bé tiểu học sún răng ngồi cạnh một nửa rồi bắt đầu nhai ngon lành. Vừa ăn, bé và nó vừa nói chuyện rổn rẻng, khua ầm cái không khí yên ắng trong xe buýt lên. Toàn chuyện giời ơi đất hỡi của lũ con nít, thế mà bé cười nắc nẻ, hồn nhiên như tia nắng sớm mai. Khúc bánh nhỏ xíu nhanh chóng được giải quyết xong, bé phủi những vụn bánh dính trên váy và balô xuống rồi lấy khăn giấy ra lau miệng.
Không hiểu tại sao một vụn bánh bay lên được và... dính toòng teng trên chóp mũi bé, nom ngộ nghĩnh và xinh không thể tả! Ta cắn chặt răng và gồng cả người lên, cố gắng để khỏi phá ra cười. Ha ha, chứ sao nữa, một kẻ đang đeo phone nghe iPod tự dưng ngồi cười sằng sặc một mình, chẳng phải là có vấn đề lắm sao? Mọi người - nhất là bé - sẽ nhìn ta bằng ánh mắt thế nào đây? Vì đâu ai biết rằng chiếc iPod của ta chẳng hề được nhấn nút play. Nghĩ tới danh dự của mình, ta cố nín, cố nín - một công việc khó khăn và tương đối vất vả! May phước, cuối cùng con bé tiểu học sún răng phát hiện ra vụn bánh yêu quái đó, nó ré lên cười rồi phủi xuống giùm bé. Hai chị em tiếp tục thì thụt, volumme giảm xuống đến mức thấp nhất.
Chợt bé ngẩng phắt lên nhìn ta. Ôi, tim ta đập loạn xà ngầu vì bất ngờ. Bé ngoẹo cổ, chăm chú nhìn rồi... mỉm cười. Trời ơi, làm sao bây giờ? Khả năng này nằm ngoài dự kiến của ta. Cái nụ cười mà ta đã tập hàng trăm hàng ngàn lần trước gương đâu rồi nhỉ? Bé ơi, chờ ta chút nhé, bé đã cho ta cơ hội thì làm ơn đợi ta lục lại kiểu cười đã tốn rất nhiều công sức luyện tập để dành riêng cho bé nhé! Nhưng có vẻ bé chẳng hiểu lời ta van xin, bé nói:
- Em ơi, “Thần đồng đất Việt” tập mới hả? Cho chị mượn “ngâm cứu” chút xíu được không?
Ta rớt cái rầm từ đỉnh Everest cắm đầu xuống đất. Chới với! Thì ra bé cười với thằng nhóc tiểu học bốn mắt ngồi cạnh ta. Nó luyến tiếc rời cuốn truyện đưa cho bé rồi cẩn thận dặn dò:
- Em mới mua đấy, chị cầm nhè nhẹ thôi nhé!
- Xì, ki bo thế?
Bé bĩu môi nhưng vẫn đón lấy cuốn truyện rồi cùng với con bé sún răng xúm vào đọc, cười rúc rích. Ta len lén nhìn bé, chợt một cảm giác kì lạ xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Ước gì chuyến xe này chạy mãi, chạy mãi để ta luôn được thấy bé thế này. Chắc bé chẳng thể biết bé là nguyên nhân chính khiến “cuộc đời xe buýt” của ta thay đổi hoàn toàn. Chiếc buýt này thuộc loại nhỏ, ghế ngồi chỉ là những băng dài được đặt quanh viền xe để chừa phía giữa một lối đi rộng thênh thang với những chiếc móc tay cầm gắn lủng lẳng phía trên phòng khi đông khách. Nhưng tuyến xe này ngày nào cũng chỉ có chừng ấy người: Hai đứa nhóc tiểu học, một phụ nữ bán hàng rong với đủ thứ quang gánh, ba cụ bà đi tập dưỡng sinh về, hai anh thanh niên có vẻ là công nhân lúc nào cũng gà gật, hai bác lớn tuổi luôn chúi mũi vào báo và... ta. Thỉnh thoảng cũng có vài hành khách lạ nhưng không ai quan tâm lắm vì nói cho cùng, đây cũng chỉ là một chuyến xe. Đối với ta, quãng đường ngồi xe từ nhà đến trường luôn buồn tẻ và chán ngắt. May mà số tiền dành dụm sau một thời gian làm part- time cho cửa hàng bán dụng cụ thể thao cũng đủ để tậu một con iPod khá khẩm. Thế là Rock, Hip hop, RnB, thậm chí là cả Country nữa đã giải quyết giúp ta khoảng thời gian cơm nguội đó.
Rồi bé xuất hiện! Không rạng ngời mà cũng chẳng chói lóa! Nhìn chung, bé bình thường đến mức không thể dùng từ “xinh đẹp” cho bất cứ chi tiết nào trên người, ngoại trừ một chiếc đồng điếu ở khóe miệng bên trái sâu phát khiếp. Ấy vậy mà ta lại bị ấn tượng chỉ bởi vì... bé không chịu nhìn ta. E hèm... dù gì ta cũng tự biết mình là loại con trai mà mấy đứa con gái cỡ bé nếu không liếc trộm ít nhất một lần thì chắc chắn là tim bằng đá. Nhưng tim bé đâu có bằng đá, đấy thấy chưa, bé có thể nói cười với bất cứ người nào, trừ ta! Không lẽ gương mặt ta có vấn đề gì à?
Ta chưa bao giờ nghĩ đến một đứa con gái trong đầu quá 5 phút. Với bé thì, ờ, hình như có lâu hơn một chút. Mà sao bé thích ăn bánh mì thế nhỉ? Kì cục, ngày nào cũng ăn, làm như không còn món nào khác dành cho bé vậy. Nhưng phải thú nhận là nhìn bé nhai bánh mì thì ta không thể không... nuốt nước miếng. Thế đấy! Sao mà ngon lành thế không biết, y chang miệng của mấy diễn viên Hàn Quốc trên film...
Kể từ ngày chuyến xe có thêm bé, chiếc iPod chỉ còn mỗi công dụng là giúp ta... giữ nguyên vẻ bề ngoài của mình. Chứ sao, nghe bé nói chuyện dĩ nhiên hay và sống động hơn gấp tỉ lần những bài hát của các ca sĩ ở tận đẩu đâu rồi. Nhưng không thể để mọi người nhận ra ta thay đổi vì bé được, thế là đành vẫn cắm phone vào tai nhưng không hề bật máy. Ngày nào ta cũng quan sát bé bằng đôi mắt... giả vờ lơ đễnh và dửng dưng, chỉ chờ một nụ cười đi lạc của bé là sẽ giựt phăng cái phone quái quỉ xuống và đáp lại ngay bằng nụ-cười-dành-riêng-cho-bé mà ta đã khổ luyện. Nhưng nụ cười đó như một thứ hàng quí hiếm của tên tài phiệt độc đoán. Bé nhất định không dành nó cho ta!
Trường bé gần hơn trường ta nên bé lên sau nhưng lại xuống trước ta. Xịch... ta giật nảy người khi phát hiện chiếc xe đang từ từ tấp vào cổng trường bé. Một luồng điện xẹt qua người khiến tim ta thắt lại. Ta chỉ muốn đứng phắt dậy, nắm tay bé và nói một điều gì đó, như hỏi tên bé chẳng hạn. Nhưng cuối cùng ta vẫn ngồi trơ ra như thế. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, thằng ngốc trên xe ngoái nhìn dáng bé đến khi không thể nhìn được nữa. Thằng ngốc bắt đầu dằn vặt và tự nguyền rủa mình. Tại sao không phải là chính ta mỉm cười trước nhỉ? Biết đâu... Ôi, bản chất của một thằng con trai! Lẽ nào ta đã để một cở hội, à không, rất nhiều cơ hội đi qua?
Bé ơi, chào nhé!
* * *
Vừa bước lên xe, mình đã nhận ra anh ấy không ở đó. Sao thế nhỉ? Mình thấy căng thẳng và hơi lo lắng nhưng vẫn phải nhe răng cười với nhóc sún. Nó kéo mình xuống, thì thào:
- Chị ơi, anh Đẹp Trai Lạnh Lùng không đi xe nữa đâu!
Mình bần thần như một kẻ mộng du:
- Sao thế?
- Hình như anh ấy đi du học, em nghe thằng bốn mắt bảo thế...
Cái gì đó xộc vào mũi mình, cay cay. Mình đưa nguyên ổ bánh mì cho nhóc sún, biết là hôm nay sẽ không nuốt nổi nó, có lẽ cả ngày mai cũng vậy...
Vào cái ngày mà mẹ đột xuất không đưa mình đến trường được đó, mình phải tự đón xe buýt đi và anh ấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã như một thỏi nam châm hút chặt lấy sự quan tâm của mình. Trông anh ấy thật hay! Mặc dù mặc đồng phục đi học nhưng từ anh ấy vẫn toát ra một cái gì rất sport và khỏe khoắn, nhất định đây là một tín đồ của bóng rổ, bóng chuyền hay đại loại một môn thể thao nào đó. Nhưng mặt anh ấy lạnh kinh khủng (có lẽ do đó trông lại càng thu hút hơn), tai thì lúc nào cũng nghe iPod, chẳng để ý gì đến xung quanh cả. Mình không dám ngước lên nhìn vì sợ anh ấy bắt gặp sự run rẩy của mình. Thế là đành lôi bánh mì ra ăn và giả vờ bắt chuyện với nhóc sún. Chỉ khi miệng hoạt động như thế, mình mới che giấu được sự bối rối thực sự. Sau hôm đó, mặc kệ đôi mắt tròn xoe của mẹ, mình nhất định đến trường bằng xe buýt, chỉ để mẹ đón về thôi!
Hôm qua mình ngượng chết đi được khi con bé sún phát hiện ra còn một vụn bánh dính lại trên chóp mũi mình. Ôi, xấu hổ quá, chẳng biết anh ấy có nhìn thấy không nữa? Nhưng có lẽ là không, hình như anh ấy không quan tâm đến mình lắm vì có thấy anh ấy biểu hiện điều gì đâu? Mình biết mình không xinh, không giỏi, lại chẳng có điều gì đặc biệt, đôi khi còn ngốc một cách thảm hại (nhất là trước mặt anh ấy). Một đứa con gái như mình, anh ấy để ý làm gì kia chứ?
Mình đọc nhiều sách báo và họ đều nói là con gái thời nay phải năng động, bình đẳng, mạnh mẽ và biết nắm bắt cơ hội. Mình cũng muốn như thế lắm chứ nhưng chẳng hiểu sao mỗi khi đối diện với anh ấy, mình cứ mềm nhũn ra như cọng bún thiu. Chán mình thật! Ngàn lần muốn mỉm cười làm quen với anh ấy (kể cả việc chuẩn bị sẵn tinh thần nếu anh ấy không mỉm cười đáp lại) nhưng lần nào cũng vậy, cứ gần chạm vào gương mặt lạnh lùng của anh ấy là nụ cười của mình lại dội ngược ra. Giống như hôm qua, mình đã hít thật sâu và lấy hết can đảm quyết định phải cười cho bằng được, thế mà cuối cùng nó lại đổi hướng qua thằng nhóc bốn mắt lúc nào không hay. Mình cũng chẳng biết nữa, mình không điều khiển được nó mà. Lại ngốc nữa rồi!
Vậy mà đó lại là cơ hội cuối cùng của mình. Một bất ngờ chẳng thú vị chút nào! Sao anh ấy không cho mình một cơ hội nữa nhỉ, nhất định mình sẽ... Ôi, nhưng có thêm một cơ hội nữa chắc gì mình đã nắm bắt được? Mình ngốc mà, trời ạ! Ngay cả tên anh ấy mình cũng chẳng biết...
Chuyến xe hôm nay dài và chậm chạp quá! Chỗ anh ấy ngồi giờ chỉ còn là một khoảng trồng đầy nắng. Nhóc sún vẫn vô tư gặm bánh mì, chẳng buồn ngạc nhiên tại sao hôm nay mình bỏ bữa sáng. Buồn thật, không khí sao mà tẻ nhạt và chán ngắt thế này? Hay ngày mai bảo mẹ đưa đến trường nhỉ? Thôi, lỡ đâu... anh ấy sẽ lại ngồi vào khoảng trống ấy thì sao? Mình nhất định sẽ mỉm cười! Ôi, những đứa ngốc luôn tin vào phép lạ và mình là một trong những đứa ngốc nhất...

CHO EM

Tiếng mưa rơi vẫn âm thầm trong đêm dường như quạnh hiu, trôi về đâu áng mây cuối trời…
Có giấc mơ, em mong chờ một ngày mai bao nắng ấm.
Đến bên đời hé môi cười, tìm trong những ngày xanh…

Những đêm vắng mình em mà thôi.
Ai nào đâu biết chăng em buồn.
Niềm hạnh phúc về ngày tươi sáng.
Có bên đời em chăng…

Vẫn mong chờ dù là phút giây.
Đêm ngày qua giấc mơ bình yên.
Mãi mong một tình yêu rồi sẽ tìm thấy.
Mình trong ước mơ nhỏ nhoi.

Có bao giờ bình minh với em.
Khi ngày qua trời không buông nắng.
Niềm hạnh phúc xa vời, vẫn âm thầm.
Tìm trong những giấc mơ…

***
Mưa còn rơi, bên đời em.
Xóa tan đi bao nhiêu khát khao hi vọng.
Mai về đâu, xin gửi trao.
Tiếng yêu này và ước mơ này cho em… mãi…

Rồi đêm mưa lạnh căm dường như đã qua,
Giọt nắng qua hàng cây
Nhẹ nhàng ấm áp về bên em rồi
Từ đây nỗi đau sẽ nhạt phai…

Khúc ca này gửi trao đến em.
Mong được yêu thương em mãi mãi.
Và những giấc mơ buồn, đã qua rồi
Ngày không mưa có em bên đời.
Tình yêu sẽ mãi trao cho em.

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

super start

ta0000000000______0000000000_____ __000________000__000________000___ _000___________0000___________000__ 000_____________00_____________000_ 000____________________________000_ 000___________LuV_____________000_ _000____________y4___________000__ __000__________SoO_________000___ ___000__________Much______000____ _____000______xXx_______000______ _______000______________000________ _________000__________000__________ ____________000____000_____________ ____0000000000______0000000000_____ __000________000__000________000___ _000___________0000___________000__ 000_____________00_____________000_ 000____________________________000_ 000___________Th4Nkx__________000_ _000____________4___________000__ __000__________BEING_________000___ ___000__________MY_________000____ _____000______b3st______000______ _______000______________000________ _________000__________000__________ ____________000____000______________ ____*yeu*_*yeu*________*yeu*_*yeu*_____ ___*yeu*______*yeu*_*yeu*_______*yeu*___ __*yeu*__________*yeu*__________*yeu*___ __*yeu*________________________*yeu*___ ___*yeu*________*MISS_U*_____*yeu*_____ ____*yeu*____________________*yeu*______ ______*yeu*________________*yeu*________ ________*yeu*____________*yeu*__________ __________*yeu*________*yeu*____________ ____________*yeu*____*yeu*______________ ______________*yeu**yeu*________________ _________________000__________________ ________________00_00_________________ _______________00___00________________ ______________00_____00_______________ _____________00_______00______________ ____________00_________00_____________ 00000000000____*A*____00000000000000__ _00_____________*BIG*_____________00__ ___00__________*STARZ*__________00____ _____00_________*FOR*_________00______ _______00________*A*________00________ _________00____*GREAT*____00__________ ________00_____*FRIEND*_____00________ _______00________0000________00_______ ______00_______00____00_______00______ _____00_____00__________00_____00_____ ____00___00________________00___00____ ___00__00____________________00__00___ __00_00________________________00_00__ _0000____________________________0000_ 000________________________________000"

gU*~j nGu*O*`J yE^u

Em muốn anh làm đại dương rộng lớn
Cho người yêu làm ngọn sóng bạc đầu
Nhưng em hỡi anh chỉ là chim biển
Chỉ biết vẩn quanh, nhìn xuống biển sâu

Nếu em muốn anh sẽ là ngọn gió
Nhưng em đừng là mây,mang tiếng bạc tình
Đừng cho anh là núi kia trơ trọi
Suốt đời chờ làn mây trắng bặt tin

Em đừng đưa anh làm ngôi sao xᠮ.....

tJ`nH cO*`,To^j Ye^U eM

Tôi tình cờ gặp lại nàng trên đường. Tính ra chúng tôi cũng đã lâu lắm không gặp nhau rồi, kể từ ngày ra trường đến nay. Chưa bao giờ tôi khoái được cái món miến cho dù đó là miến lươn hay miến cá. Nhưng tôi vẫn gật đầu với nàng khi nàng rủ tôi đi ăn miến. Tôi không biết là do giọng nói, nụ cười của nàng hay vì trong bát miến ấy, đã có bỏ thuốc mê mà sau đó, tôi đã sa lầy, từ đúng của cảm giác trong tôi.
- Anh có 3 ngày để cưa đổ em! - Nàng xòe 3 ngón tay và nhìn tôi bằng cặp mắt nửa như thách thức nửa như chế nhạo.
- 3 ngày? Quá ít với khả năng của anh! - Tôi thú nhận.
- Nhưng nó quá dài với sức chịu của em - Nàng cười như mùa thu tỏa nắng vậy. Say chết đi được!
- Được! không thử sao biết, phải không nào?

- Nhưng sao chỉ có 3 ngày?
- Vì 3 ngày nữa, bạn trai em sẽ có mặt ở Hà Nội, anh ấy sẽ làm cho em phải xa anh.
- Anh vẫn chưa hiểu lắm! Em đã có bạn trai rồi còn gì?
- Đúng! Nhưng em vẫn muốn mình có thêm cơ hội chọn lực hạnh phúc cho mình. Biết đâu đấy, anh mới chính là ngừơi sinh ra cho riêng em?
- Anh không nghĩ đó lại là cuộc chạy đua khôn ngoan.
- Anh sợ à? Anh muốn bỏ cuộc à?
- Cứ cho là thế đi! Anh không thích đua tranh.
- Thế anh có yêu em không?- Nàng nghiêm mặt nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Anh…- Tôi thực sự lúng túng. Tôi có yêu nàng không?
Rất rõ ràng, hồi đó, tôi tăm tia nàng. Rất nhiều bài thơ tôi đã viết cho nàng nhưng không dám ghi rõ là tặng nàng. Lúc nào tôi cũng chỉ dám ghi là tặng G.B dù chữ cái đầu của tên nàng là H.C. Thế là cả trường tôi khi đó đồn ầm lên là tôi yêu G.B. Và một loạt cái tên lien quan đến G.B ra đời. Nào là cô bé Giang Bình lớp 10A4, lúc lại là cô bé Gia Bảo lớp 11E3 thậm chí cô giáo dạy tiếng Anh của chúng tôi, hơn chúng tôi 4 tuổi, vừa ra trường có tên là Giao Bích cũng bị cho vào danh sách người tôi yêu. Chỉ có nàng, nàng đã khám phá ra nhờ những câu thơ đích danh về cái cổ cao trắng ngần của nàng và về thói quen chép miệng mà nàng vẫn hay làm. Tôi nhớ có một lần, nàng bảo tôi khi câu lạc bộ thơ tổ chức buổi đọc thơ trước toàn trường sang thứ 2. Nàng bảo: “Em sẽ ghen nếu như một ngày anh hết tặng thơ cho G.B”. Nhưng hồi ấy nào tôi đã hiểu gì đâu. Nên tôi cứ cười ngây ngô. Thiếu nước là đặt vào tay tôi chiếc lá, vào chân tôi cái ống bơ là tôi sẽ thành “tay cầm lá chân đá ống bơ, cười cười ngô nghê như con bê đội nón”. Nhưng bây giờ, sau 2 năm, khi mà tôi đã bặt tin của nàng từ ngày ra trường thì tình yêu đó có còn không? Nhìn nhau, bên nhau trong khoảng thời gian vừa đủ để đánh bay bát miến cua liệu có thể cho một lời khẳng định nào không về tình cảm? Tôi chịu!
- Anh không cưa em, mất em rồi, anh sẽ tiếc!
- Nhưng nếu anh cưa em mà không đổ thì sau đó anh sẽ phải sống như một gã thất tình.- Tôi nói thật! Vì tôi biết, nếu tôi cưa nàng, tôi sẽ phải yêu nàng. Và nếu như nàng từ chối tôi, tôi sẽ đau đớn lắm! Sẽ xuất hiện cảm giác vỡ vụn. Chắn chắn!
- Nếu anh sợ, em sẽ cưa anh! Anh sẽ có 3 ngày để đón nhận tình cảm của em! Quyết định nhé! Ký cái roẹt và đóng dấu cái cộp. Bắt đầu từ ngày mai.

Nhìn nàng vào nhà mà tôi cứ ngẩn ngơ. Tôi thực sự vẫn chưa chắc chắn về sự có mặt của tôi ở trước cửa nhà nàng như lúc này. Lại càng không chắc chắn về những gì vừa xảy ra. Mọi thứ quá nhanh.

Ngày thứ nhất

Tin nhắn của nàng đến máy của tôi lúc 11h30 trưa khi tôi đang cùng mấy người bạn ngồi ăn trưa với nhau. Tôi sẽ phải đến đón nàng. Tôi không biết tôi đã phải nói dối thế nào để thoát khỏi lũ bạn. Hình như là tôi viện đến một thằng bạn trời đánh nào đó, xử tử hình vắng mặt nó, bắt nó phải nhập viện với một tai nạn tưởng tượng kiểu một xe cán qua rồi một xe khác lại cán tiếp. Tội nghiệp nó. Khi tôi chạy như bay đến nhà nàng, đúng cái chậu cây to tổ chảng, chỗ hẹn, thì nàng đã đứng đó từ bao giờ với cái đồng hổ thể thao bấm giờ. Thấy tôi, nàng nhoẻn miệng cười:
- Để em đoán nhé! Anh đang ngồi ở một cái quán cách đây khoảng 10km, anh đã phóng xe với tốc độ 55km/h.
Tôi nhẩm tính, quả đúng! Nên chỉ cười trừ. Nàng leo lên sau xe tôi. Áo phông trắng, quần jean. Nàng cười cười:
- Em biết anh thích em mặc áo sơmi quần jean và tóc búi cao để lộ cổ trắng ngần. Nhưng em nói thật, em đã rất cố gắng cũng không tìm ra chiếc áo sơmi nào. Từ hồi lên Đại học, em đã ly khai với áo sơmi.
Tôi lại cười trừ thêm phát nữa. Nàng cao. Nàng mà mặc áo sơmi phủ trùm qua đùi thì chắc chắn, trông nàng sẽ cực kì sexy. Nàng leo lên xe, vòng tay ôm eo tôi. Mùi nước hoa Halloween của nàng khiến tôi ngây đi. Trong hàng tỉ loại nước hoa, mùi này là mùi duy nhất mà tôi phân biệt và gọi tên được. Vì tôi đã từng có một mối tình với một người dùng loại nước hoa này. Bây giờ cô ấy đã có chồng. Hơi chuếnh choáng một chút nhưng rồi tôi trấn tĩnh lại ngay.
- Sao em lại muốn yêu anh?- Tôi hỏi nàng khi hai đứa vào một quán cà phê nhỏ trên đường Trần Quốc Toản.
- Vì em đã từng được anh yêu và vì em nghĩ là em nên cho phép mình tùy chọn một người phù hợp với mình nhất thay vì chấp nhận bất cứ một ai đó đến tấn công mình.
- Thế còn cậu bạn trai kia?
- Anh ấy ổn so với mặt bằng chung nhưng vẫn chưa đủ để em có thể trọn vẹn đi đến cuối đường với anh ấy!
- Thế em còn yêu anh ta làm gì? Hay em sợ anh ấy sẽ không sống nổi nếu em chia tay với anh ta?- Tôi chế giễu!
- Không hẳn vậy! Có em hay không có em, cuộc sống của anh ấy vẫn cứ tiếp diễn như mọi khi của anh ấy. Và em sẽ bỏ đi ngay nếu như em thấy anh phù hợp hơn!
- Còn nếu anh không phù hợp? Anh không thể bằng anh ta?
- Em sẽ nhận ra rằng có lẽ em quá đòi hỏi.
- Anh chịu em rồi đấy!
- Chưa đâu anh, còn 2 ngày nữa kia mà!
Chúng tôi đã có nguyên một buổi chiều bên nhau. Nàng luôn biết cách để mỗi nơi chúng tôi đi qua sẽ để lại ít nhất một câu chuyện về nàng hoặc về chính tôi. Nàng giới thiệu cho tôi những cái quán mà tôi chưa bao giờ nghe thấy. Từ quán cà phê giảm giá 50% suốt đời cho khách hàng nữ tên là Chim Xanh cho đến quán cà phê của những nhà báo trên phố Trần Quốc Toản. Nàng cũng cho tôi biết ở Hà Nội có một nơi gọi là Bến Hàn Quốc, câu chuyện về con ma mặt thớt và những đồng nghiệp lãng mạn hay đến với nhau. Tôi không biết nàng đã moi những câu chuyện đó từ đâu ra nhưng chắc chắn, tôi biết, nếu tôi quay lại những chỗ đó, tôi sẽ nhớ nàng da diết.
Chúng tôi kết thúc buổi chiều tại một cảng ven sông Hồng. Nơi mà gió và cát luôn đầy ắp như những vật trang trí cho khu vực đó. Tôi vui! Cái vui như khiến tôi trở về thời thơ dại. Tôi vui! Cái vui gần như là không tì vết.

Ngày thứ 2

Nàng bắt tôi lớn lên. Không còn như những đứa trẻ lên 10 như hôm qua, tôi hôm nay trở thành đứa trẻ mới lớn. Không! Chính xác là tôi của thời trung học. Ngồi trên một cái quán cao vút, nhìn ra hồ, tôi thực sư như một cậu con trai trung học. Tôi không thể ngưng ý nghĩ muốn làm thơ tặng nàng như ngày xưa vậy.
- Sao hồi đó anh không ngỏ lời với em?
- Là bởi anh nhút nhát. Anh sợ khi anh ngỏ lời với em rồi, anh sẽ mất em vĩnh viễn.
- Anh quá lãng mạn khi đó!
- Có thể! Và cả bây giờ nữa!
- Anh ấy của em cũng vậy! Chưa bao giờ cần em quan tâm chỉ vì anh ấy yêu em quá!
- Là sao anh không hiểu?
- Là anh ấy sống và sống tốt với cuộc sống của anh ấy dù có em hay không có em.
- Thế là tốt hay là xấu?
- Em biết được em đã không phải kiếm tìm thêm cơ hội nào nữa!
- Sao em không nói với anh ta?
- Nói rằng anh ơi, hãy để em nhảy vào cuộc sống của anh, chăm sóc anh?
- Thay vì em cứ ấm ức như hiện nay.
- Để rồi sẽ là những công việc chứ chẳng còn là yêu thương.
- Anh không nghĩ vậy!
Nàng dựa đầu vào vai tôi. Mặc gió khiến cho những sợi tóc của nàng đâm chọc vào mặt tôi, mắt tôi. Tôi không dám cử động mạnh vì sợ nàng sẽ ngồi thẳng dậy. Hôm nay nàng mặc váy. Tôi muốn choàng tay ôm nàng lắm. Nhưng tôi không thể bước qua được nỗi sợ hãi mơ hồ. Dường như tôi sợ nàng sẽ tan biến như trước đây tôi đã từng sợ hãi vậy.
- Bây giờ anh đang muốn gì nhất?
Nàng hỏi tôi mà mắt vẫn không rời khung cảnh hồ nước mênh mông phía trước mặt. Tôi cũng thầm cảm ơn nàng đã không quay lại vì nếu không, nàng sẽ hiểu, tôi muốn được hôn nàng. Tôi đáp:
- Anh muốn thời gian cứ đứng im mãi thế này.
Nàng cười nhẹ, quay lại, úp mặt vào ngực tôi:
- Đóng băng lại nhau thế lại hay!
Tôi cười ngu ngơ. Đóng băng lại nhau, ở đây, từ hôm nay sẽ có một cái tượng đá. Cũng lãng mạn lắm! Biết đâu, sẽ có nhiều đôi yêu nhau ra chạm tay vào tảng đá tôi nàng để cầu cho tình yêu được bền chặt. Họ sẽ gọi nàng là Thạch Nữ. Và tôi, đương nhiên, thành Thạch Nam.

Ngày thứ 3 – Ngày cuối cùng

Tôi lại về lại chính tôi của thời điểm hiện tại. Hai đứa ngồi trong một quán trà mang tên Trà Hoa trên đường Bùi Thị Xuân. Nàng đặt tay lên mắt tôi, che mắt tôi lại, giọng nàng thật ấm:
- Bây giờ là năm 2015, mười năm đã qua rồi, anh đang thế nào?
- Anh nhìn thấy con chúng mình. Và em. Em sẽ là một bà mẹ sành điệu.
- Bây giờ là năm 2010, năm năm qua rồi, anh sẽ là ai? - Chồng của em! Một ông chồng yêu vợ nhưng lại rất nhu nhược trước những đứa con.
- Bây giờ là tháng 11 của năm nay, anh đang ở đâu?
- Anh ở lại đúng chốn này vào đúng ngày này của tháng tới. Anh hy vọng anh sẽ có em đi cùng.
- Bây giờ đã là ngày mai, anh đang trông thế nào?
- Anh buồn! Anh buồn vì em đã ra đi! Nhưng anh vẫn tin một ngày em trở lại.
Nàng buông tay và ôm mặt khóc. Tôi lại một lần nữa luýnh quýnh không biết phải làm điều gì để ngăn tiếng khóc ấy, à không, để hiểu vì sao nàng khóc. Tôi đã nói sai điều gì ư? Không! Tôi nói đúng với lòng mình. Ba ngày quá đủ cho một tình yêu nhưng còn thiếu quá cho một sự khởi đầu. Ba ngày, người ta có thể làm người yêu của nhau một cách trọn vẹn. Nhưng ba ngày chưa đủ để tôi và nàng có thể có một khởi đầu tốt để bắt đầu một tình yêu. Tôi hiểu ra điều này khi mà tôi nhận ra lý do vì sao mà mãi tôi vẫn chưa hôn nàng, dù điều kiện luôn sẵn sàng đến thế. Và nàng cũng hiểu điều đó. Rõ ràng đến bật khóc. Tôi chưa sẵn sàng cho một tình yêu và nàng cũng chưa hề sẵn sàng cho một cuộc chia tay với người bạn trai hiện tại của nàng. Dù nàng có nói thật nhiều về sự tuỳ chọn, về quyền được chọn của nàng. Nhưng tôi biết, nàng muốn tìm một người để nàng có thể quan tâm, săn sóc.
Đó là một nhu cầu của nàng mà bạn trai hiện tại của nàng đang ở quá xa và anh ta chưa bao giờ cho nàng cơ hội ấy! Sự thiếu hoàn hảo của anh ta đó là anh ta đã tự tay chăm sóc cho cuộc sống của anh ta mà không cho nàng cơ hội ấy! Nàng sẽ ra đi hay nàng sẽ ở lại. Với tôi, điều đó chẳng còn ý nghĩa nào cả. Vì tôi biết, tôi đang bắt đầu yêu nàng…

Mu*A nU*o*/C mA

Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh, cho dù biết anh và cô là một cặp.
Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo, hiện đại như bao cô gái đang theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm, lo âu. Yêu trong đau khổ.

Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi ô để dầm mưa, để được cười nói và nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích. Nhưng những lúc ấy, cô đều ngăn anh lại.

“Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy?"- anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc. "Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm". Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời. "Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn còn làm?".

Câu hỏi này của anh, cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng, anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi.

Nhưng khoảng thời gian hai người được vui vẻ ở bên nhau ấy cũng không kéo dài được lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao chàng trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê, tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô.

Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một cái gì đó phù phiếm và đang đánh mất đi một điều gì đáng quý.

Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả.

Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không hẹn mà trời bất chợt đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những hạt mưa mát lạnh.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, thân thương của người con gái mà mình đã yêu và phụ lòng, lòng chàng trai bất chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót xa. Trong khoảng khắc, anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên, chàng trai không làm theo yêu cầu của cô gái.

Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là lần cuối cùng và nói: "Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày mà anh cảm thấy vui nhất".

Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt, cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ.

Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: "Có một điều này anh muốn hỏi em từ rất lâu rồi. Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm mưa vậy?". Im lặng một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng trả lời: "Bởi vì, em không muốn anh nhận ra rằng... em đang khóc...".

Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân thành mà cố ấy dành cho mình... tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt

Vo^ Tj`Nh

Vô tình ai để mù sương
Lên đôi mắt lạ đời dường mơ thu
Vô tình ta kẽ phàm phu
Bước qua chợt ngắm thiên thu mĩm cười
Vô tình thoáng chút lã lơi
Rủn chân đứng lại khoang trời hồng nhan
Vô tình hương thoảng lang mang
Trái tim rụng xuống hoang đàng quẩn quanh
Vô tình chớp mắt dụi nhanh
Thoắt qua rồi một bóng hình tinh khôi
Vô tình tim ngở thảnh thơi
Ngờ đâu vướng vít một thời nhớ thương
Vô tình ta tự soi gương
Thấy sau lưng có ai đương môi cười
Vô tình câu hát nữa vời
Bỗng nghe buồn quá mấy lời tình ca
Vô tình ta kiểm lại ta
Thơ mênh mông viết cũng qua mấy mùa
Vô tình thấy thế cho vừa
Đam mê ai bán mà mua ..tự mình
Vô tình chỉ rất ..vô tình
Đôi khi cũng bất thình lình đôi khi

Tj`Nh yE^u kO Te^N

Anh xin chịu… chẳng biết sông ra biển
Biết bao thuyền tìm bến để buông neo
Chẳng biết được bao nhiêu mối tình gieo
Vào trái tim luôn tràn trề nhựa sống
Anh chỉ biết tình yêu là sinh động
Là thành tâm vào ngưỡng cửa thãng trầm
Là tia chớp gầm thét rồi lặng câm
Là muôn kiếp không bao giờ nhàm chán
Là tâm hồn khát khao và dũng cảm
Cùng người tình chia sẻ nổi buồn vui
Nhìn bạc vàng là những thứ mù đui
Mà cảm xúc là những vương miện quí
Là niềm tin đã tạo ra chân lý
Sống vì nhau và chết cũng vì nhau
Là kho tàng chứa đựng mọi thương đau
Là kiệt tác sáng tươi màu ân ái
Là hoa thõm mà muôn người muốn hái
Là con đường không mực thước để đo
Có tình yêu trái tim bớt âu lo
Không đơn chiếc như con đò trước sóng
Hãy đốt lên niềm thương yêu cháy bỏng
Chắp cánh bay vào mơ ước huy hoàng
Thế giới này là một cánh rừng hoang
Tình yêu tới dâng nồng nàn hương sắc
_________________

Ye^U dO*n PhU*o*Ng

Nhận được thư ai đã hiểu rồi
Vài dòng kín đáo nhắn đôi lời
Dẩu rằng không nói lòng không tỏ
Chỉ ngát chút hương khép chặt đời

Biết trả lời sao mây hởi mây
Bay về phương ấy gởi lòng này
Cho tôi nhắn lấy dòng tâm sự
Dù chỉ đơn thuần thăm viếng ai

Nửa khuya trở giấc hỏi sao đêm
Nghẻn bước chân đi biết nẻo tìm?
Vương vấn sao đành câm với nín
Mà đem im lặng chép vào tim

Ánh trăng chênh chếch rọi qua song
Buồn nhớ vì đâu nặng trĩu lòng
Đã lở tìm vào trong cõi mộng
Trọn đời ghi mãi dẩu không mong....

NhO*/ nGu*O*j` Ye^U

Chiều đang xuống dưới cõi trời lặng lẽ
Cảnh buồn tênh trên nẻo phố dập diều
Một nỗi lòng với nhung nhớ cô liêu
Chiều thứ ba... vướng bao nhiêu niềm nhớ

Thảm cỏ xanh im lìm bao bỡ ngỡ!
Cành đu đưa qua gió nhẹ ơ thờ
Cây buồn tênh hờ hững đứng bơ vơ
Hồn em mãi mộng mơ phương trời đó

Anh yêu ơi ... ở phương trời anh có
Nghĩ về em và thương nhớ về em
Em ước mong cho ngày tháng trôi nhanh
Để hai đứa mộng lành bên nhau mãi

Chiều đang xuống ... nắng tơ vàng nhẹ trải
Niềm nhớ nhung buốt xiết trái tim yêu
Gởi về anh theo nắng ắm tơ chiều
Vạn niềm nhớ với bao nhiêu chờ đợi . . .
_________________
Tuổi vào yêu mang nhiều cay đắng
Thơ bao lần gởi tặng trao nhau
Chấm gì trong những mắt châu
Nét hồn nhiên mất, còn đâu những ngày ./!

nHo*/

Chiều nay ngồi nhớ người ta
Biết người có giống như ta không người
Tôi , vô danh giữa dòng đời
Làm sao tôi dám ngõ lời cùng ai !
Ngồi buồn cho rặng hôm nay
Trời ơi rựu đắng, ta say men tình
Nhìn người tôi chỉ lặng thinh
Thương em ghê lắm nhưng mình xứng chăng ?
Có thương cũng giấu trong lòng
Nói ra không dám , để lòng ...lòng đau !

WHAT A ROSE CAN SAY

A rose can say I love you and want you to be mine,
A rose can say I thank you for being so very kind,
A rose can say congratulations, whatever the occasion may be,
A rose can say I miss you and wish you were here with me,
A rose can say I'm sorry if I've hurt you in any way,
A rose can say get well soon, may God bless you today,
A rose can say I wish you happiness, and the best for you each day.
A rose can say farewel when someone goes away,
A rose can say hello, I'm thinking of you today,
There's just so many wonderful things that a rose can say,
A rose can say goodbye when a love one is laid to rest,
No matter what there is to say, a rose can say it best

Ca~M o*N eM

Cảm ơn em gọi hồn thơ tôi dậy
Để một lần tôi viết thật mê say
Dòng suy tư ứ đọng đã bao ngày
Nay như nước vỡ bờ mà tuôn chảy

Cảm ơn em đây vầng thơ thứ mấy
Viết tặng em kể cho cạn nỗi niềm
Phút ngọt ngào sâu thẳm tự đáy tim
Đang ôm mộng cũng chuyển mình trở giấc

Cảm ơn em nguồn thơ kia tưởng mất
Tự chia ly, phút ấy thật âu sầu
Cứ ngỡ rằng sẽ chẳng còn vần đâu
Gieo chi nữa đoạn thơ buồn một thuở

Cảm ơn em thổi vào thơ hơi thở
Cho sống lại một vùng trời mộng mơ
Cảm ơn em ngàn lần, để tôi nhớ
Thơ nửa vầng dang dở nay cũng xong

Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2008

Tj`Nh Ba.N mA~j Ma~J

Trong một giây phút nào đó trong cuộc sống, bạn tìm thấy đươc một người bạn thân...

Đó là người có thể thay đổi cuộc sống của bạn dù chỉ là một phần nhỏ nào đó

Là người có thể làm cho bạn cười đến ngặt nghẽo đến nỗi bạn không thể dừng lại

Là ngưởi làm cho bạn tin rằgn thế giới này thật sự tốt đẹp

Là người đã ngồi hàng giờ để thuyết phục bạn rằng thật sự cánh cửa cuộc đời vẫn chưa đóng lại với bạn và nó đang cho bạn mở ra

Đó chính là người bạn mãi mãi...

Khi bạn ngã qụy và thế gíơi quanh bạn dường như qúa đen tối và trống rỗng, người bạn ấy sẽ nâng bạn lên và làm cho sự đen tối , trống rỗng của thế giới ấy bỗng vụt sáng lên và lấp đầy những tróng rỗng ấy

Người bạn ấy có thể dắt bạn qua những giây phút khó khăn của cuộc sống, lúc buồn và cả những lúc rối trí, Người bạn ấy sẽ nắm lấy tay bạn và nói với bạn rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp

Và nếu bạn đã tìm thấy một ngừơi bạn như thế, bạn đã cảm thấy hạnh phúc và đầy đủ, bởi vì bạn không cần lo âu, bạn đã có một tình bạn mãi mãi trong cuộc đời và nó sẽ khôgn bao giờ kết thúc...

Nghĩ về bạn và tôi muốn nói rằng ...những ý nghĩ của bạn làm sáng lên những ngày tháng cô đơn, bằng cách nào đó mà bạn luôn ở đó, với nụ cười và sự vui vẻ, với tình cảm dành để chia sẻ....Bạn làm tôi mỉm cừơi những khi tôi buồn bã nhất...Bạn là ngừơi bạn thân nhất mà tôi đã có ....Cảm ơn vì đã là bạn của tôi

Tj`Nh Ye^U* Di'Ch ThU*.c

Tiếng chuông đồng hồ báo hiệu đã 12h đêm. Mưa mỗi lúc một to, từng cơn gió rít mạnh lúc ùa vào như muốn giật tung cánh cửa. Chốc chốc, một tia sáng lên vụt nhanh qua khe cửa, kéo theo những tiếng nổ vang trời, vọng vào trong căn phòng cô đơn những âm thanh ghê rợn.

Ngồi co rúm trong góc giường, cô như thấy nỗi đau bao trùm cả không trung. Cô khóc - những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, đoan trang đến thánh thiện. Tiếng nấc nghẹn ngào làm đôi môi cô cứng lại, toàn thân bủn rủn như không thể đứng lên nổi. Nỗi đau đang dày xéo tâm can. Viễn cảnh về một tương lại tươi sáng được cùng anh bước tới thiên đàng hạnh phúc với bầu trời xanh và những đám mây hồng, được cùng anh tay trong tay song hành đến hết cuộc đời này giờ đang sụp đổ. Giờ đây chỉ là màn đêm dày đặc những đám mây đen, những tiếng mưa gió dập vùi, tiếng sấm giật theo tia sáng xé ngang cuộc đời cô. Không! Cô đã không muốn tin đó là sự thật, rằng Nam - người yêu cô không phải là người như vậy. Không! Cô không tin... Nhưng sự thật là cô đã phải chứng kiến cảnh đau đớn này. Một Nam điềm đạm, thật thà ngày nào của cô giờ đang bị tạm giam vì có liên quan đến một vụ làm ăn bất chính. Cô càng suy sụp hơn sau cuộc nói chuyện qua điện thoại với Dũng - một chiến sĩ công an - là bạn thân từ thuở thiếu thời của cô. Dũng cho cô biết thông tin mới nhận được: Nam đang bị tình nghi là tình nhân của K. - “Nữ trùm” trong vụ này, nếu đúng thì Nam sẽ được xem là một mắc xích quan trọng trong việc điều tra. Không ! đó chỉ là một cơn ác mộng hay có một sự nhầm lẫn nào chăng?... Nhưng không, đó là sự thật, nó sẽ là bước ngoặt nghiệt ngã của cuộc đời cô. Cơn bão tố cuộc đời mà Nam gây ra đang cướp đi hạnh phúc bấy lâu nay của cô. Cô lịm đi trong cơn sốc tinh thần...

Ngày ấy, cô là cán bộ chuyên trách trong một cơ quan. Giọng nói dịu dàng, từ tốn cộng với vẻ đẹp mang hương sắc đồng quê, dáng vóc cao ráo nhanh nhẹn, trông cô đẹp dịu dàng, đoan trang, hiền hậu mà trí thức. Nhưng ẩn trong thân hình mảnh mai ấy là một cô gái có nghị lực, có cá tính và bản lĩnh - Nhiều người bảo đó là sự kết hợp hài hòa giữa vẻ đẹp cổ điển và vẻ đẹp hiện đại.

Rồi cô được cử đi học lớp học tập trung chuyên ngành quản trị kinh doanh. Cô đã trở thành đề tài tán ngẫu hấp dẫn của các chàng trai trong lớp. Một cuộc “đọ sức” giữa Nam và Long đã xảy ra. Trái với Long chỉ chờ cơ hội săn đón cô ở cổng trường, thì Nam chỉ cần 3 ngày lần theo địa chỉ cơ quan là tìm ra cô. Thời gian đầu cô cũng mến Long, nhưng những bất ngờ mà Nam mang đến đã gây sự chú ý cho cô, và dần dần anh đã chiếm trọn trái tim cô lúc nào không biết nữa. Đến khi cô được biết anh đến với cô chỉ vì sự thách đố của bạn bè - cô cảm thấy bị xúc phạm, thất vọng. Niềm tin bấy lâu cô dành cho anh đã tan vỡ. Cô lẩn tránh anh, từ chối gặp mặt, không nhận điện thoại của anh. Nhưng rồi cô cũng chấp nhận lời đề nghị gặp anh lần cuối. Anh đã không bỏ lỡ cơ hội lấy lại lòng tin nơi cô. Vì tình yêu hay vì sự thành khẩn của anh khiến cô mềm lòng. Anh dìu cô bước lên những nấc thang tình yêu để đến lâu đài hạnh phúc. Anh đã quan tâm chăm sóc cô bằng tất cả tấm chân tình. Chuyện trăm năm cũng đã định vào mùa xân tới...

Nhưng tất cả đã đỗ bể, anh đã ôm tham vọng giàu sang từ bao giờ mà cô không hề hay biết, tham vọng giàu sang của anh đã đè gãy nấc thang tình yêu của hai người. Anh thường nói với cô rằng anh sẽ gây dựng sự nghiệp vì cô, anh muốn anh và cô sẽ có một cuộc sống sung túc, cô không phải vất vả vật lộn với cuộc sống đầy bon chen nơi đô thị. Những lời nói đó của anh đã đưa cô đắm chìm trong hạnh phúc, mặc dù cô không thuộc tuýp người như vậy. Cô muốn khẳng định cho mình một vị trí trong xã hội mà không muốn phụ thuộc vào người khác, mặc dù cô cần sự che chở của tình yêu và khát khao một mái ấm gia đình hạnh phúc... Nhưng cô không ngờ anh đã chọn con đường tội lỗi để gây dựng sự nghiệp, và điều tồi tệ hơn là anh đã phản bội tình yêu của cô.

Đã năm tháng kể từ ngày anh bị bắt, cô chỉ được gặp anh một lần vội vã. Anh chỉ nói với cô một câu: “Anh mong em đừng vì anh mà đau khổ, em hãy tìm một người xứng đáng với em hơn”. Cô lặng người nhìn theo vóc dáng mệt mỏi của anh. Năm tháng qua, người quan tâm chăm sóc cô không ai khác là Long - Long đã giúp cô đứng vững trong cơn giông tố, giúp cô bước vào cuộc sống mới để quên đi nghịch cảnh đau thương. Không ít chàng trai ngỏ ý đến với cô - cô biết, nhưng cô đã vờ như không biết vì tâm trí cô đang tràn ngập những suy nghĩ về Nam. Cô nói với Long: “Không phải em mù quáng trong tình yêu, nhưng chúng em đã gắn bó với nhau trong một thời gian khá dài, nên dù tình yêu tan vỡ, nhưng tình nghĩa vẫn còn, em vẫn mong được gặp anh ấy một lần để được nghe sự thật từ anh ấy, dù sao giữa chúng em vẫn chưa có một lời chia tay. Với lại, anh cũng đã từng nói với em: Trong mọi tội lỗi thì điều đáng thương nhiều hơn là điều đáng trách đó sao?”. Phải! Dù rất giận anh, nhưng cô không thể phủ nhận rằng cô cũng rất thương anh. Với cô lời nói của anh thật quan trọng hơn là cô muốn dành cho anh một cơ hội thanh minh để hy vọng rằng đó không phải là sự thật - vì niềm tin trong tình yêu cô dành cho anh chưa hoàn toàn lụi tắt. Lòng nhân hậu của cô đã khiến cho trái tim Long “lặng thinh” vì cảm phục. Nhưng cô đã không thực hiện được điều đó vì không đủ can đảm đến dự phiên tòa xét xử anh. Cô chỉ có thể chờ Long thông tin về kết quả phiên toà mà trong lòng nặng trĩu những âu lo. Ký ức về Nam lại hiện về, nước mắt cô nhạt nhòa khi nỗi nhớ người yêu lại dâng trào thắt chặt trái tim cô...

Tiếng gõ cửa làm cô giật mình, cô vội vã chạy ra mở cửa vì biết Long đã về sau phiên tòa kết thúc. Chàng đứng nấp sau cánh cửa, cầm bó hoa đưa ra trước mặt cô, cô chợt nhận ra chiếc nhẫn của cô trên bàn tay ấy. Chưa hết ngỡ ngàng, Nam và Long cùng xuất hiện. Cô run rẩy gọi tên anh trong niềm vui sau bao ngày mong nhớ. Thấy cố nhìn hai người với ánh mắt rưng rưng nghi ngại như định hỏi, Long cười nói:

- Đừng buồn nữa cô bé, Hoàng tử của lòng em đã được minh oan rồi. Tội nghiệp anh bạn tôi, chỉ vì mềm lòng với tình xưa nghĩa cũ mà bị cô nàng lợi dụng. Bây giờ thì hãy diễn bài “xin hãy tin anh” đi.

- Đồ quỉ - Nam giơ tay hùa dọa, chỉ chờ có thế Long biến mất để hòa bình thế giới của hai người được tái thiết.

Nắng chiều nhạt dần bên hiên cửa, những tia nắng cuối cùng cố vươn mình qua khe cửa nhảy nhót theo tiếng lá cây xào xạc trong luồng gió thu êm nhẹ, làm cho căn phòng thêm ấm áp trong âm sắc mùa thu. Âm nhạc ca khúc “Nothing gonna change my love for you” đâu đây chợt vang lên mỗi lúc một rõ. Cô nghẹn ngào chỉ nói được một câu “em tin anh” rồi nép mình trong vòng tay xiết chặt của anh.

ChO eM

Tiếng mưa rơi vẫn âm thầm trong đêm dường như quạnh hiu, trôi về đâu áng mây cuối trời…
Có giấc mơ, em mong chờ một ngày mai bao nắng ấm.
Đến bên đời hé môi cười, tìm trong những ngày xanh…

Những đêm vắng mình em mà thôi.
Ai nào đâu biết chăng em buồn.
Niềm hạnh phúc về ngày tươi sáng.
Có bên đời em chăng…

Vẫn mong chờ dù là phút giây.
Đêm ngày qua giấc mơ bình yên.
Mãi mong một tình yêu rồi sẽ tìm thấy.
Mình trong ước mơ nhỏ nhoi.

Có bao giờ bình minh với em.
Khi ngày qua trời không buông nắng.
Niềm hạnh phúc xa vời, vẫn âm thầm.
Tìm trong những giấc mơ…

Ne^'U nHu*

•Giá Như…. Cả 2 chưa từng bít nhau …….• Giá Như ... những sự hiểu lầm sẽ tan biến theo t/gian ....•Giá Như ....Nỗi đâu là ở tay chân chứ ko phải trái tim .....•Giá Như...........ta đi xuyên qua nhau chứ ko phải đi ngang wa nhau …….•Giá Như ... Ta ở trong nhau chứ ko phải bên cạnh nhau ..... •Giá Như... khoảng cách ngày 1 ngắn lại hay sẽ dừng mãi tại 1 điểm ..........•Giá Như .... quên cũng dễ như nhớ,đón đưa cũng dễ như hạnh phúc ..........•Giá Như .... đang hạnh phúc chợt thấy nhói đau .... •Giá Như…... trong mắt nhau đừng đong đầy ánh mắt của ký ức .........

Mu*A mA`u Tj'M

Tháng năm và những cơn mưa vội
Nhắc lại giùm tôi chút hẹn thề
Con đường lá xanh giọng cười tươi trẻ
Em hồn nhiên về... tôi hụt bước qua

Tháng năm và những đường mây xa
Thăm thẳm những mùa thi vội vã
Âu lo nào em giấu vào trang sách?
Dấu chân tôi màu mưa cũ nhạt nhòa...

Bước xuống đời nao nức cỏ hoa
Hồn phơi phới tinh khôi màu nắng lụa
Vui nghe em, dẫu lòng đầy nước mắt...
Vui nghe em, cuộc sống vốn bộn bề...

Tháng năm và những cơn mưa về
Thao thức đầy kỷ niệm...
Giấu vào lòng tay giọt mưa thơm màu tím
Tôi đi.

nE^'u

Nếu ai đã có lần
Một mình trước biển
Sẽ thấy con người nhỏ bé làm sao
Nhìn những con sóng dữ thét gào
Mới hiểu được vì sao mình tuyệt vọng

Nếu ai đã có lần
Bất cần sự sống
Hãy đón hạt sương mai trên một cành hoa
Ngắm nụ cười của lứa đôi vừa được làm mẹ, làm cha
Sẽ hiểu được vì sao chúng ta cần phải sống

Nếu ai đã có lần
Thấy giữa lòng khoảng trống
Hãy hiểu rằng trong vũ trụ kia còn có những lỗ đen
Ai rồi cũng sẽ phải quen
Với những phút giây lòng mình trống vắng

Nếu ai đã có lần
Nghe lòng cay đắng
Nghe xót xa sau một cuộc chia tay
Hãy vui lên vì trong cuộc đời này
Sau một cuộc chia tay là khởi đầu rất mới

Nếu ai đã có lần
Cảm thấy mình chưa hiểu
Thật nhiều điều đang có ở xung quanh
Hãy cứ cười lên vì đời vẫn màu xanh
Cuộc sống chỉ thú vị khi vẫn còn khám phá

Nếu ai đã có lần
Sống trong vất vả
Giữa những vòng đời hối hả trôi nhanh
Sẽ thấy yêu sao những phút thanh bình
Ngoài khung cửa nghe bình minh chim hót

Nếu ai đã có lần
Thấy lòng dịu ngọt
Trước một nụ cười, một ánh mắt, một vòng tay
Hãy chẳng cần đi tìm khắp đó đây
Vì hạnh phúc đơn giản là như thế !

wAjT Fo*R YoU****

___ஐ♥ღ♥_____♥ღ♥ஐ___ _ஐღ___ஐ♥_♥ஐ___ღஐ_ _ஐ♥______ტ______♥ஐ__ __ஐ♥____ljnh___♥ஐ___ ____ஐ♥________♥ஐ____ ___ஐ♥ღ♥_____♥ღ♥ஐ____ _ஐღ___ஐ♥_♥ஐ___ღஐ_ _ஐ♥______ტ______♥ஐ__ __ஐ♥___Lovely____♥ஐ__ ____ஐ♥_______♥ஐ_____ ______ஐღ___ღஐ_______ ________ஐღஐ_________&-



LoVe~~~~~~~~~~~lOvEღ______♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥______ღ♥♥ღ __________♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥__________ ______________♥♥♥♥♥______________ ______________♥♥♥♥♥______________ ______________♥♥♥♥♥______________ ______________♥♥♥♥♥______________ ______________♥♥♥♥♥______________ ______________♥♥♥♥♥______________ ______________♥♥♥♥♥______________ __________♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥__________ __________♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥__________ ღ_•♥†_________{Pe'}_________†♥•_ღ ______♥♥♥♥♥♥♥♥___________________ ____♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥_________________ __♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥_______________ _♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥____♥♥♥♥♥♥♥___ _♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥_♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥_ _♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥ _♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥ __♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥ ___♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥_ _____♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥___ _______♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥____ _________♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥______ ___________♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥________ ____________♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥__________ ____________♥♥♥♥♥♥♥♥♥____________ ____________♥♥♥♥♥♥_______________ ___________♥♥♥♥__________________ __________♥♥_____________________ _________♥________________________ ღ_•♥†__________{pe'}__________†♥•_ღ ______♥♥♥♥♥___________♥♥♥♥♥______ ______♥♥♥♥♥___________♥♥♥♥♥______ ______♥♥♥♥♥___________♥♥♥♥♥______ ______♥♥♥♥♥____LOVE____♥♥♥♥♥______ ______♥♥♥♥♥___________♥♥♥♥♥______ ______♥♥♥♥♥___________♥♥♥♥♥______ ______♥♥♥♥♥___________♥♥♥♥♥______ ______♥♥♥♥♥♥_________♥♥♥♥♥♥______ _______♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥_______ __________♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥__________

[-- hO^'j «--]• ¸¸.Aµ†¶-- ¶¥E^η_√U Ha^.N ~ ~~ eM ¤.¸¸.--»

Một thời ta yêu em
Để trở thành nhỏ bé
Những tính toan đời thường
Đôi khi bằng giọt lệ.

Một thời ta yêu em
Vẫn không nên chồng vợ
Chưa phải đã vì tiền
Phải chưa vì duyên nợ !!!???

Một thời ta yêu em
Để trở thành chiếc lá
Vẫn màu xanh bên ngoài
Mà trong hồn héo uá.

Ta yêu em thật thà
Hơn người đi xưng tội
Ta chưa hề nói dối
Với em, dù nửa lời.

Một thời yêu ... đành thôi
Ta cúi đầu tạ lỗi
Xin em thương một người
Bây giờ đang sám hối

MeRrY cHjRsTmAs

Mùa đông lạnh nhưng rất lãng mạn, nắng của mùa đông yếu nhưng đủ làm ấm trái tim một ai đó. Noel là dịp bạn và những người xung quanh tận hưởng những giây phút ngọt ngào của tình yêu thương. Đừng đóng chặt trái tim mình, hãy mở cửa trái tim để biết rằng giữa mùa đông mình vẫn thấy ấm áp. Chúc các bạn của tui có mùa giáng sinh vui vẻ:•.(¯`°´¯).• ¤*•,¸.¸,sent tin này cho những người bạn yêu thương•*¤*•,.• ¤*•,¸.¸, •*¤*•,¸.MERRY CHIRSTMAS,•*¤*•,¸.¸,•*

Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2008

La<.Ng lE~

tôi ngồi nhìn em trong lặng lẽ
em ngồi gần tôi hồn thẩn thờ
có biết tôi yêu em lặng lẽ
mà em vô tư ko nhận ra

nhà tôi cácxh em chỉ vài căn
đôi ta ko gần cũng ko xa
ngày ngày gặp nhau chỉ cười...chào
rồi lại đi ngang qua mặt nhau

tôi muốn nói với em thật nhiều
rằng: tôi yE^u Em ......

DjE^`u kY` DjE^.u Cu~A Tj`Nh yE^u

Tình yêu không có nghĩa yêu một người hoàn hảo mà là yêu hoàn hảo một người rất bình thường. Tình yêu không “kết thúc có hậu” bởi nó chẳng bao giờ kết thúc. Hãy cùng suy ngẫm về cảm nhận tình yêu của giới trẻ ngày nay.

- Tình yêu mang đến thật nhiều niềm vui và cùng lúc, cả những nỗi buồn. Nhưng ta vẫn yêu, vẫn đón đợi nỗi đau, có khi lại chỉ muốn từ bỏ. Nếm trải tình yêu, đôi lúc con người mất hết niềm tin, trái tim se thắt như ngừng đập, nhưng rồi vẫn muốn bước vào tình cảm điên rồ này, bởi yêu và được yêu cho ta cảm giác mình đang sống.

- Tôi đã yêu và tổn thương quá nhiều mà chưa biết tình yêu thực sự là gì. Tôi tự hỏi mình có đau đớn trước những gì anh ấy nói không. Tôi chỉ muốn yêu và được yêu, nhưng lại sợ lao vào tình cảm đó vì không thể chịu đựng nỗi đau thêm nữa.

- Yêu là khi bạn chìm vào giấc ngủ vẫn mơ về người ấy. Là khi bạn không thể tin những giọt nước mắt có thể tràn mi khi thấy chàng ra đi.

- Yêu là biết cười ngay cả khi ở trong hay ngoài cuộc.

- Tình yêu là món quà bạn tặng cho chính mình. Nó tồn tại trong vũ trụ, dạy bạn biết tôn trọng, biết yêu thương, quan tâm, chia sẻ và dâng hiến.

- Tình yêu của tôi là người ấy.

- Yêu không đòi hỏi. Đó là khoảng thời gian hai người tìm hiểu trước khi tiến tới hôn nhân. Bởi thế yêu là con đường dẫn tới hạnh phúc cuộc đời.

- Tình yêu cần niềm tin, sự chân thành và tin tưởng. Tin rằng mình yêu mãi, quan tâm đến nhau mãi. Mình cùng làm những trò vui nhộn, để cho nhau được tự do “bùng nổ” trên trái đất này. Tình yêu, sự mãn nguyện tự cảm nhận được khi gặp đúng người cùng mình sóng đôi trong suốt cuộc đời.

- Tình yêu là điều ai cũng có thể cảm nhận nhưng không bao giờ lý giải nổi.

- Yêu là cơn bão trong tim điều khiển cách bạn sống.

- Tình yêu là cảm xúc không thể diễn đạt bằng lời, là những gì bạn gửi trao và được nhận. Tình yêu có thể mang lại nhiều phiền toái mà cũng xua tan mọi rắc rối. Tình yêu luôn chiến thắng, không khuất phục bất kỳ thế lực nào và đến từ bản năng nguyên thủy nhất.

- Yêu là sự vị tha, là cái nhìn âu yếm đã trở thành thói quen, là nhớ nhung khi rời xa nhưng ấm áp trong trái tim khi nghĩ về người ấy. Vì người ấy ta có thể làm tất cả, yêu mỗi ngày một nhiều hơn, hôm nay nhiều hơn hôm qua nhưng không sánh nổi với ngày mai.

Người theo dõi

Ảnh đẹp về ngày lễ Giáng Sinh nè .... !

Ảnh đẹp về ngày lễ Giáng Sinh nè .... !

Kẹo tình yêu ---- Candy love ....!

Kẹo tình yêu ---- Candy love ....!

Kẹo tình yêu ---- Candy love ....!

Kẹo tình yêu ---- Candy love ....!
NgOt. NgA`o

Ca<.P dO^j Ho`An Ha~O

Ca<.P dO^j Ho`An Ha~O
anH uj eM

jo hoc anh van ,ngoan lam do,~~~~~~~~~____~~~~~~~~~~

jo hoc anh van ,ngoan lam do,~~~~~~~~~____~~~~~~~~~~
cham chi ko za!

gJa dJn`H C08CT2

gJa dJn`H C08CT2
wa^.y k na`

NgA^y ThO* wA' ~~

NgA^y ThO* wA' ~~
Ba.N tHa^N

vip pro ko na`.tu* tu*.`~

vip pro ko na`.tu* tu*.`~
BA.n Tha^n

Ca^`U vO`nG tJnH Ye^U

Ca^`U vO`nG tJnH Ye^U

NGot Ng`Ao

NGot Ng`Ao

GjA'Ng SjNh

GjA'Ng SjNh

»»»—†¶-¶øªñ§.†ö¢. £µª.¶¯¥ñh †—«««

»»»—†¶-¶øªñ§.†ö¢. £µª.¶¯¥ñh †—«««
۞۩۞♥♥ LOVE ♥♥۞۩۞

ஜ๑¤ºღ•™Tj`Nh Ye^U ™•ღ°¤๑ஜ

VaLEnTiNe

VaLEnTiNe
tinh yeu a danh cho e la mai mmai

AnH Ye^U eM

ThJE^n sU*